Chương 40: Có một vài nam sinh hắc hóa

Vương Văn Văn nhìn vào tin nhắn trong điện thoại di động, có chút không biết trả lời thế nào.

Là học trưởng Hứa Tòng Khê.

[Chu Linh Khôn và anh ở cùng một chỗ, em đến địa chỉ này được không?]

Phía sau còn kèm theo một địa chỉ, Vương Văn Văn nhìn nội dung tin nhắn, lông mày hơi nhíu lại, vì sao Chu Linh Khôn lại đi tìm Hứa Tòng Khê, chẳng lẽ... Thật giống như hắn nói, chuyện của đàn ông giao cho đàn ông giải quyết, hắn đi tìm học trưởng gây sự?!

Nghĩ tới đây, Vương Văn Văn cào tóc rối tung, cô vội vàng đứng lên, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

"Văn Văn, hôm nay lại đi chơi với bạn bè sao? Bài tập về nhà đã hoàn thành chưa?"

Bởi vì gần đây Vương Văn Văn thường xuyên ra ngoài hẹn hò với Chu Linh Khôn, ngay cả người trong nhà cũng cảm thấy số lần cô ra ngoài chơi quá nhiều, trong lòng lo lắng.

"Viết xong rồi mẹ, con đi ra ngoài một lát liền trở về, trở về ăn cơm tối!"

Nói xong, Vương Văn Văn nhanh chóng chạy ra ngoài, sợ mẹ cô gọi cô lại, không cho cô ra ngoài.

Vương Văn Văn thở hồng hộc chạy xuống tầng, đưa tay ngăn một chiếc taxi, rất nhanh đã đến địa chỉ trên tin nhắn.

Một quán cà phê trông rất bình dị.

Lúc cô đi vào, Chu Linh Khôn và học trưởng Hứa Tòng Khê đang ngồi trong phòng, hai người nhìn nhau không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Hai người..."

Vậy mà không đánh nhau?

Nhìn qua có vẻ còn rất bình thản, cái này cũng quá kỳ lạ đi!

"Hai người đây là... Muốn mời em uống cà phê sao?" Vì giảm bớt không khí cổ quái, Vương Văn Văn sau khi ngồi xuống lúng túng cười cười, hỏi một câu.

"Muốn uống gì?" Hứa Tòng Khê cười cười, đưa menu cho Vương Văn Văn, lại nói một câu: "Thực ra bọn anh gọi em tới, là có chuyện rất quan trọng, muốn hỏi ý kiến của em."

Chuyện rất quan trọng sao?

Trong lòng Vương Văn Văn hiện lên một tia cổ quái, học trưởng Hứa Tòng Khê có thể có chuyện gì với Chu Linh Khôn chứ, cho dù là gặp mặt, cũng nên đánh nhau một phát, bình tĩnh ngồi như vậy, thật sự rất kỳ quái.

"Chuyện gì?"

Vương Văn Văn run rẩy hỏi.

Hai người đều là nam sinh đã từng có quan hệ thân mật với cô, trong đó có một người là vụиɠ ŧяộʍ, một người là bạn trai chính hiệu, có thể có chuyện gì?

"Văn Văn, anh muốn ở bên em, anh không quan tâm em có bạn trai hay không, anh nói với Chu Linh Khôn, anh sẽ dây dưa với em cả đời, cậu ấy cũng không thể ngăn cản anh, cho nên quyết định của em sao?"

Hứa Tòng Khê nhìn Vương Văn Văn, trong ánh mắt tràn đầy nghiêm túc.

Mà Vương Văn Văn bị lời nói của hắn làm cho giật nảy mình, vội vàng nhìn Chu Linh Khôn một chút, nhưng Chu Linh Khôn lại không tức giận giậm chân, hắn chỉ ngồi ở chỗ đó, không biết nghĩ cái gì.

"Có ý gì... Em, em là người có bạn trai, chuyện lần trước, em cũng đã có lỗi với Chu Linh Khôn, em không thể làm chuyện làm tổn thương cậu ấy nữa."

Trong lòng có chút thích, nhưng nếu cô tiếp tục dây dưa với học trưởng Hứa Tòng Khê, chỉ sợ Chu Linh Khôn đã có lòng gϊếŧ người, vì không muốn Chu Linh Khôn bùng nổ, cô vẫn nên duy trì khoảng cách với học trưởng thì tương đối tốt.

"Anh không bảo em phải chia tay với cậu ta, nhưng cũng ở cùng một chỗ với anh, cậu ta ở ngoài sáng anh ở trong tối, chúng tôi đều là bạn trai của em được không?"

Vương Văn Văn: !!!

Ý anh là sao?!

Chờ đã!

Vương Văn Văn mở to hai mắt, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Hứa Tòng Khê... Hắn làm sao có thể có loại ý nghĩ này, chủ động đi làm một tiểu tam không thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ vì ở cùng một chỗ với cô sao?

Hơn nữa Chu Linh Khôn không có ý kiến gì? Bọn họ đến là vì hỏi cô có muốn hay không?

"Không có khả năng, điều này là quá vô lý! Thật lố bịch! Ba người ở cùng một chỗ làm sao có thể, Chu Linh Khôn, cậu nói chuyện đi!"

Vương Văn Văn đẩy Chu Linh Khôn.

"Văn Văn, nếu không như vậy, lần sau Hứa Tòng Khê tự sát, cậu có quản không?"

Chu Linh Khôn chỉ hỏi một câu như vậy.

Vương Văn Văn nhất thời á khẩu không nói nên lời.

Sẽ quản, nhất định sẽ quản, cô vẫn sẽ đến chỗ học trưởng Hứa Tòng Khê để chăm sóc anh, đúng vậy, nếu lại xảy ra chuyện như vậy thì làm sao bây giờ, cô muốn Chu Linh Khôn hết lần này đến lần khác tha thứ cho cô sao?

Luôn luôn như vậy, cảm xúc một ngày nào đó sẽ bị xóa nhòa, tất cả những gì còn lại là đau đớn.

"Nhưng mà... Không thể như vậy."

Vương Văn Văn có chút suy sụp ngã vào lưng ghế, thần sắc mê mang: "Ba người ở cùng một chỗ, nào có chuyện như vậy, đây không phải là lựa chọn người bình thường sẽ làm, còn không bằng... Không bằng không cần ở cùng một chỗ!"

"Văn Văn!"

Chu Linh Khôn thần sắc lạnh như băng ngắt lời Vương Văn Văn: "Còn nhớ rõ mình đã nói cái gì không?!"

Vương Văn Văn phục hồi tinh thần, nhìn biểu tình đáng sợ của Chu Linh Khôn, nhớ tới hắn nói vĩnh viễn không cần nhắc đến chia tay, cô run rẩy muốn thu hồi lời nói.

"Hai người, không phải em thì không thể sao?"

Vì sao lại có tình cảm kỳ quái như vậy, cho dù là chia tim làm hai phần cũng không thể ngăn cản bọn họ, nói muốn dây dưa cả đời, nhưng cả đời dài như vậy.

"Đúng, Văn Văn, em nhất định phải dây dưa với bọn anh cả đời, đồng ý đi, có hai người bảo vệ em yêu thương em không tốt sao? Anh biết ngay từ đầu em sẽ không quen, ba người ở cùng một chỗ nghe có vẻ rất kỳ quái, nhưng có một số nơi phong tục đều là như vậy, một người phụ nữ gả cho mấy người đàn ông, bọn họ có thể sống như vậy, vì sao chúng ta không thể?"

Hứa Tòng Khê tuyệt đối không cho phép Vương Văn Văn từ chối.

Hắn thật vất vả đợi được một cơ hội như vậy, đầu tiên là Chu Linh Khôn bởi vì Lâm Tố Vân sống lại mà tâm thần đại loạn, lúc không lý trí bị hắn lừa gạt một trận, lần này không được, lần sau không biết đợi đến năm nào tháng nào mới có cơ hội như vậy.

Cho dù hắn chỉ chiếm cứ một phần hai trong lòng Văn Văn, thậm chí ít hơn, hắn cũng muốn!

"Nhưng mà..."

Vương Văn Văn vẫn có chút do dự, nhưng suy nghĩ của cô lại bị lời hứa của Hứa Tòng Khê cắt đứt.

"Văn Văn muốn thử xem sao, em và anh cùng Chu Linh Khôn đều đã phát sinh quan hệ thân mật, cậu nói cuộc sống của ba người rất kỳ quái, chúng ta liền thử xem ba người cùng nhau làʍ t̠ìиɦ, xem qua hình ảnh như vậy trong phim A chưa? Sẽ rất thoải mái..."

Vương Văn Văn khẽ mở miệng, trong lòng vô cùng khϊếp sợ... Đây vẫn là học trưởng nho nhã thông tuệ, nhẹ nhàng quân tử trong lòng cô sao?!

"Anh! Anh đang nói cái gì vậy? Ba người... Không, không! Em không thể!"

Vương Văn Văn đột nhiên đứng lên, hiển nhiên bị Hứa Tòng Khê dọa sợ, cô phải đi, đúng, cô phải đi, những nam sinh này đều có bệnh thần kinh, cho dù bọn họ thâm tình thế nào, cũng không che dấu được sự thật là tư duy của bọn họ quá mức cổ quái!

"Văn Văn..."

Ánh mắt Hứa Tòng Khê nhất thời trở nên tối tăm, hắn mạnh mẽ giữ chặt Vương Văn Văn, khóa trái cửa lại: "Chu Linh Khôn, Văn Văn muốn rời khỏi chúng ta, cậu không nhìn ra sao? Ha ha, Văn Văn... Bọn anh có thể cho em tất cả, bao gồm cả cuộc sống của bọn anh, nhưng em không thể rời đi, tại sao em không hiểu?"