Chương 18: Cứu thế, diệt thế

Editor: Đoái Nhiên

Linh Hư Tử mong chờ nhìn về phía Ôn Hoài Du: "Hoài Du, khi nào thì sư tôn của ngươi tính xuất quan?”

Ôn Hoài Du lạnh lùng nói: "Không biết.”

Cuộc đối thoại này trong mười mấy năm qua đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, Kỳ Niệm Nhất đã có thể thuần thục bỏ qua nó.

Mặc Quân của Thương Hoàn, người đệ nhất thiên hạ.

Người được công nhận là tu giả mạnh nhất thế gian.

Cũng là tu giả Đại Thừa cảnh duy nhất trên đời.

Nói cũng kỳ quái, trong vòng trăm năm nay, trên thế gian này lại không có một ai đột phá từ Thái Hư cảnh lên Đại Thừa cảnh, thế nên Đại Thừa cảnh đã trở thành thần thoại, truyền thuyết trong miệng tu giả.

Bởi vậy, vị thần thoại sống là Mặc Quân này mới trở nên cực kỳ trân quý.

Tuy rằng hiện tại đã có không ít tiếng nói hoài nghi xuất hiện, đồn thổi không biết đến tột cùng Mặc Quân này có còn sống hay không.

Mặc dù là đệ tử quan môn của Mặc Quân, nhưng trên thực tế, Kỳ Niệm Nhất chưa từng gặp y bao giờ.

Thậm chí ngay cả bức họa cũng chưa từng được xem qua.

Bởi vì Mặc Quân đã bế quan hai mươi năm.

Mười bảy năm trước, đại sư huynh Ôn Hoài Du nhận được tin tức Mặc Quân đang bế quan truyền đến, bảo hắn đi tới hoàng thành Dục Triều, nhận Kỳ Niệm Nhất vào môn hạ, trở thành đệ tử quan môn.

Hai mươi năm này, Mặc Quân chưa bao giờ nhập thế, nếu không phải Ôn Hoài Du ngẫu nhiên truyền ra chút tin tức thì có lẽ mọi người đã đinh ninh chắc chắn rằng Mặc Quân đã chết rồi. Thậm chí có không ít người suy đoán, có phải trận chiến Thâm Uyên hai mươi năm trước đã khiến Mặc Quân bị thương nặng, hết cách chữa trị, nên đã vũ hóa (*) rồi không.

* vũ hóa = chết



Linh Hư Tử lắc đầu: "Nếu không phải y còn đang bế quan, sao hôm nay bọn họ dám xông thẳng tới ép hỏi Thương Hoàn, tuyên bố muốn nghiêm trị Niệm Nhất chứ.”

Kỳ Niệm Nhất thoáng nhìn màu chữ nhỏ trên đỉnh đầu ông ấy, là màu đỏ.

Thầm nghĩ, chứ không phải là ngươi có lòng dung túng hay sao.

Những năm gần đây, đối với Thiên Nhãn của mình, Kỳ Niệm Nhất đã có thể hoàn toàn khống chế vận dụng.

Màu sắc của chữ nhỏ trên đỉnh đầu mỗi người, đại biểu cho thái độ của đối phương đối với nàng.

Màu xanh lá cây là thân thiện, màu vàng là trung lập và màu đỏ là thù địch.

Còn có màu cam sáng ngời ấm áp như Ôn Hoài Du, là màu sắc của người thân.

Vị chưởng môn sư thúc này của nàng, từ lần trước, chữ trên đỉnh đầu ông ấy đã từ xanh chuyển vàng, rồi lại chuyển đỏ, cuối cùng lắc lư bất định chuyển về màu vàng.

Cũng không biết tâm lý ông ấy đã phải hoạt động phức tạp như thế nào.

Chưởng môn sư thúc, là một nam nhân khó đoán.

"Thanh kiếm này, lại là kiếm sư tôn ngươi cho ngươi?" Không biết từ lúc nào mà Linh Hư Tử đã chen tới, muốn sờ kiếm bạch ngọc Đan Ca của Kỳ Niệm Nhất.

Nhưng không ngờ Đan Ca lại chấn động, từ chối không phối hợp, hất tay Linh Hư Tử ra.

“Ồ, thanh kiếm này rất có linh tính." Linh Hư Tử tò mò hỏi, “Không biết có khả năng tu ra kiếm linh hay không?”

Kỳ Niệm Nhất cất Đan Ca vào hộp kiếm, nghiêm túc nói: "Sư thúc, không thể tùy tiện chạm vào kiếm của kiếm tu.”

Linh Hư Tử: “…”

Kỳ Niệm Nhất: "Giống như sư thúc sẽ không cho người khác tùy tiện chạm vào đạo lữ của mình, đúng không?”

Linh Hư Tử ngoài cười nhưng trong không cười: "Sư thúc của ngươi độc thân mấy trăm năm, không có đạo lữ.”

Mặt Kỳ Niệm Nhất lộ rõ vẻ đồng tình: “Người thật đáng thương.”

Biểu cảm của Linh Hư Tử bắt đầu vặn vẹo.