Chương 4

Bạch Khinh Thân ngủ một mạch chiều, lúc tỉnh dậy cũng mới biết nguyên chủ lười đến mức nào. Trong tủ toàn là mì gói, đủ các loại, vậy mà không hiểu sao ngày nào cũng làm cơm rồi mang đến công ty nam chính được, tài thật.Lấy ra một gói ăn lót dạ, Bạch Khinh Thân liền mở TV ra xem. Trên TV đang chiếu bài phỏng vấn về Lạc Hà. Đúng là người đàn ông mình nhìn trúng, đẹp trai thật.

"Đẹp trai vậy cậu muốn không ? Chúng ta chơi trò công lược đi." -Hệ thống không biết ở đâu lao ra nói.

"Nô nố nô. Đẹp trai cũng không mài ra ăn được hơn nữa tao làm xong nhiệm vụ cũng không thể trở về. Mày lại tiếp tục lừa tao, tao có ngu mới mắc bẫy lần hai"- Bạch Khinh Thân nói xong liền liếc xéo nó một cái.

Mặc dù cậu nói như thế nhưng nó vẫn không chịu bỏ cuộc, hệ thống bắt đầu chiến dịch dụ dỗ: "Không thể trở về nhưng làm nhiệm vụ có thể kiếm tiền. Một lần kiếm rất nhiều. Nếu không muốn cậu có thể đổi sang tích phân, nó có ích cho cậu rất nhiều. Có thể mua những thứ mà trên thế giới không có. Thậm chí còn có cả kĩ năng cho cậu chọn." Hệ thống càng nói càng ba hoa, nói đến nỗi quên trời quên đất.

Bạch Khinh Thân bắt đầu mủi lòng. Chẹp, dù gì cũng không trở về được tại sao mình lại không tiêu sái mà sống cuộc sống mới.

Nghĩ thế cậu liền nhấp mở nhiệm vụ nhưng khi nhìn thấy liền muốn rút hết lại những ý nghĩ vừa này.

Cmn, đúng là không thể tin tưởng được cái hệ thống chết tiệt này mà.

"Tao không làm." Bạch Khinh Thân lập tức đóng màn hình lại.

"Đề nghị mất hiệu lực sau khi người dùng kích hoạt nhiệm vụ. Xin trân trọng mời người dùng làm nhiệm vụ nếu không sẽ phải chịu hình phạt từ hệ thống." Hệ thống nói xong liền lặn mất hút.

Bạch Khinh Thân: ...

M* nó!

...

Nhìn màn hình, Bạch Khinh Thân thự sự nói không nên lời, muốn hắn kéo độ tức giận và ghen tỵ của nữ chính với mình lên. Kéo độ tức giận còn đỡ, nhưng độ ghen tỵ thì sao, ghen rằng ông đây có con c* chắc.

Lại nhắc đến nữ chủ, vị này tên Đường An-một cô gái kiên cường, không ham vinh hoa phú quý, ghét nhất chính là lũ nhà giàu... ha,ông đây cứ nhiều tiền cho ngươi tức chết.

Lần đầu tiên gặp mặt của nam nữ chính đã bị cậu phá hoại, nhưng cốt truyện thì vẫn phải tiếp tục. Vì vậy lần tiếp theo hai người gặp nhau, chính là khi cô ta được nhận vào làm trợ lý thư ký.

Wao, lại phải vác mông đi phá cp.

Đi thôi, dù gì ông đây bị kéo đến đây là do các người, hừ ông đây cho các ngươi tức chết. Nói rồi liền vác đuýt lên đường.



Ở phòng trên cùng của tòa nhà to đùng giữa thành phố H, đang xảy ra một sự việc rất chi là kinh khủng.

Vì dạo gần đây thư ký Diệp bận rất nhiều việc, cộng thêm việc ông chủ của cô càng ngày càng khó tính nên cô quyết định tuyển thêm một trợ lý cho bản thân.

Ai ngờ người nào cũng không vừa mắt ông chủ lớn. Đổi đến năm sáu lần, cuối cùng cũng chọn được một người, mặc dù sếp không hài lòng lắm nhưng ít nhất không mắng chửi kinh khủng như lúc nãy nữa.

Đường An đang thất nghiệp thì tự nhiên tìm được công việc mới. Cô ta rất vui vẻ, hơn thế nữa còn là làm trợ lý cho Lạc tổng, người đàn ông hoàng kim mà ai cũng mong muốn, có ngu mới không làm.

Nhìn thấy ánh mắt thèm muốn trắng trợn của người bên cạnh,Diệp thư ký tốt bụng nhắc nhở: "Cô từ bỏ ý nghĩ đấy đi. Ông chủ tôi không dễ dàng thế đâu, hơn nữa còn là gay."

Đường An chỉ liếc cô một cái không nói gì.

Chả sao cả, không phải tên người giàu nào cũng như nhau sao. Khi xung quanh toàn những lời nịnh nọt, nổi lên một người không cần tiền của họ, không phải họ sẽ cảm thấy rất hứng thú sao. Hơn thế nữa có là gay thì sao, vẫn bẻ thẳng lại được đấy thôi.

Đam mỹ thì khác gì ngôn tình, không phải chỉ là thay mỗi giới tính nhân vật à.

Tự tin với cách nghĩ của mình, cô ta liền bắt đầu làm việc.

.....

Hôm nay Diệp thư kí quả thật rất khổ sở, hôm qua sếp tự nhiên nổi nóng không nói, thậm chí hôm nay tâm trạng còn kém hơn, từ sáng tới giờ, cô bị cái người gọi là Lạc tổng này xoay như chong chóng ấy.

Những lúc như thế, thư ký Diệp chỉ có thể lặng lẽ lau nước mắt, còn lại nhìn vào bảng lương của mình mà tiếp tục làm việc. Haizzzz, làm thư ký nhiều tiền thì nhiều thật đấy, nhưng mà khổ quá đi à…

Lạc Hà từ hôm qua đến nay cảm thấy rất khó chịu mà chả hiểu làm sao.

Tên chết tiệt kia đáng nhẽ ra sau khi ngủ cùng hắn thì phải dính lấy hắn chứ, sao hai ngày rồi mà chả thấy mặt mũi đâu.

Hắn mới không thèm nhịn ăn để chờ cậu ta mang cơm đến đâu. Vậy mà cậu ta thực sự không mang cơm cho hắn!

Cái tên đó có phải là chỉ thèm muốn cơ thể mình thôi không, ăn mình xong liền đá. Hứ, hắn mới không thèm đau lòng đâu. Nhưng mà người ta bảo những thứ gì dễ có được thì thường không được trân trọng, mình dễ dàng lên giường cùng cậu ta như thế, liệu cậu ta có nghĩ mình dễ dãi không đây!

Càng nghĩ Lạc Hà lại cành tức giận, không khí xung quanh lại càng giảm thấp xuống. Thư ký Diệp không dám làm sai một chút nào vậy mà có người giờ phút này vẫn còn lượn lờ bên cạnh sếp.

Đường An phải cảm thán rằng Lạc Hà thực sự rất đẹp trai, nhìn càng gần càng đẹp.

Cô ta lúc đi làm đã cố ý ăn mặc mộc mạc một chút, kín đáo nữa . Ai ngờ vừa đến công ty hắn đã chê cô ta ăn mặc như bà già. Cô ta về thay lại bộ váy ngắn thì chê rằng ăn mặc không đúng quy củ. Hơn thế nữa từ sáng đến giờ sai cô ta làm không biết bao nhiêu là việc. Làm không tốt liền bị chửi mà làm tốt cũng bị chửi. Thật không biết phải làm sao. Tức chết cô ta rồi.

...

Diệp thư kí đang khó xử gần chết thì nhận được cuộc gọi bên dưới lễ tân nói rằng có vị Bạch công tử đến tìm tổng tài. Cô thật cuống muốn chết. Sếp đang khó chịu như vậy, vị ấy lại còn đến làm phiền... thật sự không dám nghĩ đến kết cục.

Cô liền lấy hết dũng khí mà gõ cửa phòng sếp.

“Chuyện gì?” Lạc Hà cúi đầu xử lí văn kiện cũng không ngẩng lên một cái

“Tổng tài, có Bạch công tử đến tìm.”

Nói xong Diệp thư kí liền hít một hơi chờ cơn thịnh nộ của sếp thì lại không thấy gì, chỉ thấy sếp bảo: “Ồ, cho cậu ấy vào.”

Không biết có phải ảo giác không mà tự nhiên thấy sếp "hiền" hẳn.

“Xin chào.” Còn không đợi có người ra mở cửa, Bạch Khinh Thân đã tự mình đi vào. Nhưng mà hình như cậu vào không được đúng lúc lắm nhỉ, sao ai cũng nhìn cậu hết vậy.

“Đến đây có chuyện gì?” Lần này là do hắn mở lời trước.

“Em muốn cùng anh đi ăn cơm, đi thôi nào.” Vừa nói vừa chạy lại kéo tay hắn. Thực sự cậu ngại muốn chết đi được, mặc dù hắn đẹp trai thật đấy nhưng còn chưa kịp quen đã qua đêm với nhau rồi, hôm nay còn bắt cậu đến quyến rũ hắn, da mặt cậu cũng đâu phải làm bằng bê tông.

“Nói khoác, sao lần trước khi xin thêm cơm với thức ăn ở quán ăn không thấy cậu ngại.” Hệ thống lại tiếp tục đi trên con đường cà khịa không lối về.

Bạch Khinh Thân liếc xéo nó một cái, nếu không phải điều kiện nó đưa ra khá hậu hĩnh, chứ không nhất định cậu sẽ cùng nó mà đồng quy vu tận.

Lạc Hà nhìn cậu trai bên cạnh mình, ngoài mặt không tỏ thái độ nhưng trong lòng đang có hàng vạn con ngựa chạy qua. Thấy chưa, rõ ràng là vẫn rất thích hắn. Sau đó lại bắt đầu tự luyến một hồi.

Sau đấy thì Lạc tổng cao cao tại thượng với khuôn mặt tràn đầy tức giận mà quay sang nói với Bạch Khinh Thân: “Ừ, đi thôi, tiện thể tôi cũng đang đói.”

Thư kí: ...

Nữ chính: ...

Bạch Khinh Thân: ...

Sao đồng ý nhanh thế nhể.