Chương 2: Mang nam chính về

Tiêu Vũ ngự kiếm đến Hiên Viên Thành, nơi nữ chính Thiên Ngọc Chân đang còn ham chơi quên đường về. Hiên Viên Thành ngoại trừ là một thành lớn và đẹp, còn có một võ đài rất hoành tráng, đó là Hiên Bách Lâu. Nữ chính Thiên Ngọc Chân của chúng ta trong nguyên tác là một nữ cường, lần này đến Hiên Bách Lâu đã làm bị thương nhị đệ tử Dương Quang Thành. Tiêu Vũ đoàn không sai, lúc y đến Hiên Bách lâu đã vô cùng náo nhiệt, tiếng chửi rủa từ bền trong vang vọng.

“ Tiện nhân, ngươi dám đánh ta”.

Y bước vào bên trong, luồn qua đoàn người đến xem chuyện liền nhìn thấy Thiên Ngọc Chân trên tay vuốt ve Bạch Thố của Thiên Mẫn tiên tử, người đối diện tay ôm mặt vẻ vô cùng giận dữ.

“ Ta đánh ngươi thì đã sao? Đây là võ đài không đánh thì không lẽ ngồi ăn cơm sao?” Thiên Ngọc Chân vẻ mặt khıêυ khí©h người đối diện.

Người kia chính là nhị đệ tử Dương Quang Thành - Triệu Lạc, tính tình ngạo mạn. Triệu Lạc bị câu nói của Thiên Ngọc Chân làm nghẹn họng, thẹn quá hoá giận, rút kiếm nhắm về phía nàng đâm tới.

Thiên Ngọc Chân là ai chứ, dương quang của nữ chính sao dễ bị dập tắt như vậy. Nàng xoay một vòng né kiếm của Triệu Lạc, cong chân đạp vào mông hắn một cái làm hắn ngã nhào về phía trước.

Tiêu Vũ nhìn tình hình có chút hài hước, muốn cười nhưng hiện tại không thể. Nữ chính thật sự gây rắc rối cho y, dù hiện tại muốn ngăn nữ chính gây chuyện nhưng vẫn chưa đến lúc.

Triệu Lạc bị nữ chính sỉ nhục trước mặt nhiều người, trong lòng vô cùng câm hận, tụ linh lực vào kiếm đâm đến. Thiên Ngọc Chân không ngờ hắn lại dùng đến linh lực bất ngờ không kịp trở tay. Lúc đó Tiêu Vũ nhảy vào, Tĩnh Gia rời vỏ ba tất chặng đường kiếm của Triệu Lạc, Triệu Lạc không ngờ người chặng kiếm lại mạnh như vậy, hất văng hắn.

“ Đại... Đại sư huynh” Thiên Ngọc Chân ngạc nhiên nhìn y.

“ Ngọc Chân sư muội, xuống núi liền gây sự không ít” Tiêu Vũ lạnh mặt thu kiếm nói.

“ Ta...”

“ Ngươi là ai sao dám xen vào chuyện của ta?!” Thiên Ngọc Chân chưa kịp nói hết thì đã bị Triệu Lạc đang tức giận ngắt ngang lời.

“ Các hạ là người tu tiên không lẽ quên mất quy định khi xuống phàm gian?”

Triệu Lạc bây giờ mới sực nhớ ra mình đã quên mất giới tu tiên có quy định khi xuống phàm gian không được dùng đến linh lực ngoại trừ làm nhiệm vụ hay bất đắc dĩ phải chiến đấu.

Quy định này cũng là do Tiêu Vũ thêm vào để tăng phần kịch tính cũng là dùng cho lúc này để hoá giải phiền phức cho nữ chính.

“ Ngươi... Ngươi là ai?” Triệu Lạc thu kiếm, nhìn Tiêu Vũ hỏi.

“ Tiêu Tĩnh Thanh, Tuyết Lăng Sơn”.

“ Ngươi...” Triệu Lạc nhìn y không thốt nên lời.

“ Cáo từ” Tiêu Vũ mặt lạnh nhìn Thiên Ngọc Chân rồi quay về phía Triệu Lạc.

Tiêu Vũ quay người bước ra khỏi Hiên Bách lâu, Thiên Ngọc Chân ôm Bạch Thố lo sợ chạy theo bỏ lại Triệu Lạc còn ngạc nhiên đứng trên võ đài. Tiêu Vũ bước đi không nhanh không chậm trên đường, Thiên Ngọc Chân tay ôm Bạch Thố còn tay kia nắm tay áo của y.

“ Đại sư huynh, huynh đang giận sao?”

“ Không”.

“ Vậy sao huynh lại không như lần trước kéo muội về?”

“ Sư tôn phái ta đến tìm muội, muốn đưa muội đến Tính Viễn Phong”.

Thiên Ngọc Chân ngạc nhiên đứng lại, tay buông khỏi tay áo Tiêu Vũ, y thấy vậy cũng đứng lại.

“ Tại sao chứ?”.

" Về muội sẽ biết” nói xong liền tiếp tục đi.

Hai người bước trên đường, Thiên Ngọc Chân cứ liên tục gọi đại sư huynh và hỏi tại sao. Tiêu Vũ đi đến một con hẻm nhỏ, bỗng một tiểu hài tử từ phía trước chạy đến núp phía sau chân y. Y quay nhìn tiểu hài tử thì một lão bá cầm gậy chạy đến.

“ Nhóc con, ngươi còn chạy đi đâu” nói xong liền dơ gậy đánh về phía tiểu hài tử.

Tiêu Vũ vừa kịp lấy tay đỡ một gậy, lão bá thấy mình đánh nhầm người liền thu lại.

“ Lão bá có chuyện gì từ từ nói, sao phải đánh người.” Tiêu Vũ dù đau nhưng sắc mặt không đổi, Thiên Ngọc Chân nhìn vậy liền nói.

“ Tên nhóc này nhiều lần ăn cắp bánh bao của ta, không đáng đánh sao?” lão bá tức giận nói.

“ Sao ngươi lại ăn cắp bánh bao?” Tiêu Vũ xoay người hỏi tiểu hài tử.

“ Ta đói” mặt hài tử đẫm nước mắt nói.

Tiêu Vũ cảm thấy chua xót, đây là nam chính Trần Hiên Dương, hắn bây giờ chỉ mới mười tuổi mà lại phải chịu khổ thế này.

“ Bánh bao của tiểu hài tử này ta sẽ trả” Tiêu Vũ lạnh mặt nói với lão bá.

“ Nó năm ngày nay lấy ta mười cái bánh bao là ba hào” lão bá vẻ mặt hài lòng nói.

Y lấy túi tiền treo bên hông lấy ra ba hào đưa cho lão bá, sau khi người rời khỏi tiểu hài tử núp sau chân y đi ra.

“ Đệ đệ, đệ tên gì?” Thiên Ngọc Chân ngồi xuống hỏi.

“ Trần Hiên Dương” tiểu hài tử trả lời, miệng còn nhét đầy bánh bao trong rất dễ thương.

“ Đệ bảo nhiêu tuổi?”.

“ Mười tuổi”.

“ A, vậy là nhỏ hơn ta hai tuổi” Thiên Ngọc Chân nghe thấy liền cao hứng, nhưng một lát liền hỏi tiếp “ phụ mẫu đệ đâu?”.

“ Ta không có”.

“ Sao lại...” Thiên Ngọc Chân tỏ vẻ đau lòng.

“ Ngươi có muốn theo ta không?” Tiêu Vũ lúc này lên tiếng.

“ Đại sư huynh... Huynh là...” Thiên Ngọc Chân ngạc nhiên nhìn y.

“ Đúng, mang nó về Tuyết Lăng Sơn” nói xong liền quay nhìn Trần Hiên Dương, đưa tay về phía hắn “ ngươi có muốn theo ta không?”.

Trần Hiên Dương nhìn người trước mặt, người này thật đẹp, đẹp như thần tiên trên trời, vô tình lại đưa tay mình nắm tay y.