Chương 5:

Cũng không biết có phải vì lên lớp 11 rồi hay không mà lúc ra chơi giữa giờ chả ai buồn ra khỏi lớp. Nếu không phải là luyện đề thì cũng là nằm bò ra bàn ngủ. Tôi thì lại khác, tôi nằm bò ra bàn, ngắm nam thần luyện đề.

Xương quai hàm của cậu ấy vô cùng quyến rũ, mũi thì vừa cao vừa thẳng.

Tôi sờ sờ cái mũi tẹt của mình, thầm oán trách mẹ sao lại sinh cho tôi cái mũi xấu như vậy.

Thỉnh thoảng gặp phải câu hỏi khó , cậu ấy sẽ có chút nhau mày, đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại, đắn đo một lúc rồi ngòi bút lại hạ xuống, rồng múa phượng bay.

Sao mà đẹp trai thế cơ chứ, tôi nghĩ.

“ Bặch Nặc.” Ôn Nhiên gọi tôi.

Tôi cười híp mắt: “ Sao thế nam thần?”

“ Cậu có thể quay mặt đi chỗ khác được không?”

“ Không thể.”

Cậu ấy hình như nghẹn họng luôn, không thèm nói chuyện với tôi nữa, lại vùi đầu vào làm đề.

Gần đến Giáng Sinh, trong lớp lại rộ lên phong trào đan khăn quàng cổ.

Ôn Nhiên cũng mua một cuộn len màu xanh nước biển nhạt về đan thử.

Cậu ấy dùng ánh mắt ghét bỏ liếc tôi một cái.

“ Dựa vào cậu?”

Tôi nhe nanh múa vuốt.

“ Cậu coi thường ai đấy!”

Tôi đã đánh giá cao bản thân rồi, cũng đã quá xem nhẹ trò đan len này.

Người khác đan đều trông rất gọn gàng, sạch đẹp.

Của tôi thì xiên vẹo, chỗ này lỏng, chỗ kia chặt.

Tôi chán nản, đem chiếc khăn len đã đan xong nhưng xấu một cách khó tả nhét hết vào trong túi.

Ôn Nhiên sắp xếp xong cặp sách, rảnh rỗi nhìn tôi.

“ Sao thế? Nào, đưa tớ xem chiếc khăn xấu xí mà cậu đan nào.”

Tôi hận không thể dùng đôi giày cỡ 38 của mình đạp một phát vào khuôn mặt xinh đẹp kia của cậu ấy.

Nghĩ vậy thôi chứ tôi không nỡ làm thật.

Tôi không nói chuyện với cậu ấy nữa, xách cặp rời lớp học.

Cậu ấy đuổi theo sau.

“ Đùa chút thôi mà, đừng tức giận thế.”

Suốt dọc một đoạn đường tôi chả nói năng gì, cậu ấy vẫn cứ bám theo tôi.

Lúc về đến cửa nhà, tôi liền nghĩ.

Có nói thế nào đi chăng nữa, đây cũng là thành quả tôi vất vả suốt mấy ngày trời, không chà đạp như vậy được.

Tôi lôi cái khăn từ trong túi ra, quay người ném cho cậu ấy rồi bỏ chạy.

QQ

Nam thần: Khăn len…đan cho tớ?

Tôi: Không lẽ còn người khác? Đan cho chó con à?

Nam thần: …

Nam thần: Thực ra…nhìn cũng khá đẹp.

Buổi sáng hôm sau, cậu ấy khoác cái khăn vô cùng khó nhìn kia đến lớp.

Tôi cả ngày cứ như được ăn mật ngọt vậy.

Quá đẹp trai.

Mãi sau này tôi mới biết, cậu ấy từ trước đến giờ đều không thích choàng khăn.

Sẽ cảm thấy không thoải mái.

Mạo hiểm việc sẽ bị mẹ mắng, cậu ấy vẫn khoác nó đến lớp.