Chương 6:

Hôm giáng sinh, các bạn đều lần lượt tặng táo đỏ cho nhau.

Giờ nghỉ trưa, Ôn Nhiên cũng từ trong cặp lấy ra một quả táo đỏ đưa cho tôi.

Nhìn những người khác đều bọc gói cẩn thận tinh tế, còn có hẳn một hộp táo nhỏ làm quà tặng, nhìn lại quà của tôi, chỉ đúng một quả táo to, tôi tức đến mức bốc khói trên đầu.

Tôi hỏi Ôn Nhiên: “ Tại sao táo của tớ đến cái bọc giấy cũng không có , những bạn khác đều có.”

Cậu ấy có chút đau đầu: “ Sao con gái các cậu đều thích những thứ lòe loẹt vậy?”

Tôi đem đồng phục trùm lên đầu, rồi bò ra bàn không thêm nói chuyện với cậu ấy nữa.

Trong lúc tôi mơ hồ gần ngủ gục ra đấy, Ôn Nhiên kéo nhẹ đồng phục trùm trên đầu tôi ra, rồi chui đầu vào trong.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tôi có cảm giác như tim minh ngừng đập.

Một không gian nhỏ xíu như vậy, nhưng chỉ có hai người chúng tôi.

Tôi liếc thấy tai cậu ấy ửng đỏ, cảm thấy có chút buồn cười.

“ Cậu làm gì vậy?”

Ôn Nhiên âm thanh khe khẽ.

“ Tớ tưởng cậu giận rồi, định chui vào xem thế nào…”

Ai ya, thật là…ngốc đến mức đáng yêu.

Quyển sổ cậu ấy mới mua.

Vừa bóc cái bọc ngoài ra, tôi một phát giật luôn.

Lấy bút viết thẳng lên chỗ trống của trang đầu tiên.

Nguyện có thật nhiều thời gian để quay lại, dùng sự thâm tình cùng anh bên nhau đến già.

Lúc Ôn Nhiên lấy lại nó, nhìn tôi một cách cổ quái.

Quyển sổ đó,

Cậu ấy đã dùng đến rất lâu về sau.

Tiết thể dục kết thúc, hôm nay đến lượt tôi và cậu ấy cất bóng.

Chúng tôi cất xong rổ bóng cuối cùng, trời cũng đã tối rồi.

Tôi lau mồ hôi trên đầu, rồi lôi ra tờ khăn giấy chuẩn bị lau giúp Ôn Nhiên.

Nhưng cậu ấy cao quá, tận 1m78.

Tôi chỉ có 1m55.

Cầm tờ khăn giấy trên tay, tôi suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể lau được mồ hôi trên trán Ôn Nhiên. Cậu ấy cất xong quả bóng cuối cùng, cúi người nhìn tôi.

Nhẹ nhàng hỏi: “ Bây giờ với tới được chưa?”

Bạn nói xem như này có làm tôi rung động không?

Tôi gần như sắp ôm chầm lấy cậu ấy sống chết mà hôn rồi.

Nam thần của tôi…từ khi nào lại biết thả thính như vậy cơ chứ.

Vệ sinh cá nhân buổi tối xong, tôi ôm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Ôn Nhiên.

Tôi: Ngủ chưa thế?

Nam thần: Sắp rồi.

Tôi: Nhiều nữ sinh thích cậu như thế, sao cậu không hẹn hò?

Nam thần: Sự nghiệp học hành là trên hết.

Ôi là trời, sự nghiệp học hành cái quái gì chứ.

Tôi bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị ngủ thì tin nhắn của cậu ấy tới.

Nam thần: Thế vì sao cậu lại không hẹn hò?

Tôi: Vì tớ đang đợi một chàng ngốc.

Nam thần: Ai?

Tôi: ……

Thật sự, con dao 50 mét của tôi đã đói khát đến mức khó có thể nhẫn nại được rồi.

Rốt cuộc là cậu ấy không hiểu thật hay giả vờ không hiểu?