Chương 7:

Ngày cuối cùng của năm lớp 11, cả lớp tổ chức một bữa ăn.

Ăn xong các bạn chuẩn bị đi hát, Ôn Nhiên cau mày không chịu đi.

Có bạn học vừa cười vừa nói: “ Ôn Nhiên, cậu chắc không đi chứ? Đợi lúc nữa Bạch Nặc bị chúng tớ chuốc say rồi, không có ai đưa cậu ấy về đâu đấy.”

Tôi cười khẩy, nhấc tay đưa Ôn Nhiên mấy hạt dẻ rang.

“ Nực cười, tớ mà bị bọn họ chuốc say á?”

Ôn Nhiên sau cùng vẫn quyết định đi cùng.

Lúc các bạn nữ khác đang hát la lối om sòm, tôi đã cùng các anh em đây thi uống rượu, coi ai uống nhiều mà không say.

Ngày hôm đó vận may không tốt chút nào, mỗi lần đều là tôi phải uống.

Cơ mà vẫn ổn, tửu lượng của tôi từ trước đến giờ không tệ.

Có được là nhờ công sức không hề nhỏ của ba, rảnh không có việc gì lại lôi tôi ra uống vài chén.

Thiệt tình, lại thua rồi.

Tôi vừa nhấc cánh tay cầm cốc rượu lên liền bị đoạt mất.

Quay đầu thấy Ôn Nhiên đem rượu trong cốc một hơi uống sạch, tôi ngây cả người.

Tôi không say, không có nghĩa là cậu ấy cũng không say.

Mới chỉ một ly, mấy phút sau cậu ấy đã ngây ngốc ngồi bên cạnh nhìn tôi uống rượu.

Tôi một tay đỡ trán bất lực, dìu cậu ấy ra sô pha ngồi.

Vẫn nghĩ hay là đi lấy cốc nước cho cậu ấy thì hơn, tôi nhấc người dậy.

Một bàn tay bắt lấy cánh tay tôi, có chút lạnh.

Ôn Nhiên mắt khép hờ nhìn tôi, trong mắt có chút say nhẹ.

Tôi lại ngồi xuống, cắn nhẹ vào tai cậu ấy.

“ Tớ đi lấy cho cậu cốc nước, cố chịu một chút nhé?”

Cậu ấy cau mày, bĩu môi như một đứa trẻ.

“ Không chịu.”

Cậu ấy…làm nũng với tôi?

Con tim nhỏ bé của tôi có chút ngứa ngáy, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò bên trong.

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm lên môi cậu ấy.

Sau đó nhanh chóng đẩy ra, ngó bốn phía, không ai chú ý đến tôi.

Tốt lắm, tôi lại cẩn thận cắn nhẹ một cái lên môi cậu ấy.

Cảm giác mềm mại, Ôn Nhiên.

Mắt cậu ấy mơ mơ màng màng nhìn tôi, tôi cười nhẹ.

“ Đợi ở đây, chị đại đi lấy nước cho mà uống.”

Cùng mấy bạn học dốc hết sức bình sinh mới đưa được Ôn Nhiên về đến nhà.

Lúc quay về, chân tôi cũng nhũn hết ra.

Mấy đứa hỏi tôi.

“ Sao cậu với Ôn Nhiên vẫn chưa ở bên nhau vậy? Cậu biết có bao nhiêu người ngoài kia nhìn cậu chằm chằm như hổ đói không?”

Tôi cười kiểu, mặc kệ, sao cũng được.

“ Cho dù có đến tranh, bọn họ lẽ nào không biết Ôn Nhiên là gay sao?”

Tôi chỉ tùy tiện nói ra, ai mà biết được bạn học đó lại tin là thật.

Sau đó Ôn Nhiên chặn tôi lại ở phòng học, hỏi tôi tại sao lại rêu rao khắp nơi nói cậu ấy là gay. Tôi vậy mà lại không thể phản bác.

Liếc mắt quanh lớp học, chẳng có ma nào cả, đều đi học tin học hết rồi.

Tôi hỏi ngược lại Ôn Nhiên: “ Lẽ nào cậu không phải gay?”

Cậu ấy nghẹn họng nhìn tôi: “ Không phải.”

“ Vậy sao? Cậu chả bao giờ hẹn hò với bạn nữ nào, tớ cứ tưởng cậu thích nam cơ đấy.”

Tôi cười hahaha.

Lúc sau tôi bị cậu ấy nhấc bổng lên, hại tôi giật cả mình.

Cậu ấy ôm tôi đặt trên bàn, hai tay chống xuống, nhìn tôi.

Tôi để ý thấy tai cậu ấy đỏ lên, gần như cười thành tiếng.

Không nên làm việc quá sức với bản thân, cái tính cách này mà cũng học đòi người khác làm tổng tài bá đạo? Tôi đang chuẩn bị cười nhạo hai ba câu.

Ôn Nhiên tiến lại gần, hơi thở ấm nóng phả ra bên tai khiến tôi tê dại.

Rồi cậu ấy cắn nhẹ lên tai tôi.

Một lúc lâu qua đi, tôi vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần.

“ Cậu…cậu…” Chữ “cậu” nói mãi mà không tài nào nói ra được câu hẳn hoi.

Cậu ấy nhếch khóe miệng cười, ngữ điệu được đà lấn tới.

“ Bạch Nặc, đây là cậu nợ tớ.”

Phản ứng đầu tiên của tôi là cậu ấy đã biết chuyện tôi hôn trộm cậu ấy.

Phản ứng thứ hai là, hóa ra cậu ấy chỉ là sói đuôi to giả bộ đứng đắn.

QQ.

Nam thần: Về đến nhà chưa?

Tôi:…vừa về đến.

Nam thần: Đem đề tớ ôn cho cậu làm lại một lượt, mấy hôm nữa thi sẽ cần tới.

Tôi có chút thất vọng, đây không phải vẫn là Ôn Nhiên coi việc học là trên hết sao.

Nam thần: Phần nào không biết làm, gọi điện thoại, tớ chỉ cho.

Nam thần: Sáng mai dậy sớm chút, tớ đón cậu đi học.

Tôi cầm điện thoại, vặn vẹo như một con sâu nằm trên giường.

Ôn Nhiên, cậu xem đấy.

Tớ đã nói cậu là của tớ mà.