Chương 8: Ngoại truyện

“ Bạch Nặc, hôm nay họp lớp cấp ba, cậu có đi không?”

Nghe thấy tiếng đồng nghiệp, tôi ngớ ra vài giây.

Họp lớp cấp ba…đi hay không đây?

Nếu đi, sẽ gặp Ôn Nhiên?

“ Đi hay không đi vậy? Lớp trưởng đang kêu báo tên này!” Đồng nghiệp giục tôi.

Tôi lắc đầu, cười nhẹ.

“ Không đi nữa.”

“ Thế tớ giúp cậu báo một tiếng trong nhóm.”

“ Uh.”

Được một lúc, đồng nghiệp vội vội vàng vàng chạy tới.

“ Bạch Nặc, Bặch Nặc! Mau xem tin nhắn trong nhóm!!”

Tôi có chút ngờ vực, mở tin nhắn wechat nhóm.

Một tài khoản có ảnh đại diện toàn bộ là màu trắng gắn thẻ tên tôi.

@Bạch Nặc: Tại sao không đến?

Đó là Ôn Nhiên.

Tay tôi khẽ run lên.

Kể từ sau khi chia tay, đây là lần đầu tiên chúng tôi xuất hiện cùng nhau, chỉ một cái thẻ tên, rồi một nói một câu đơn giản, tôi đã hoàn toàn bị đánh bại.

“ Bạch Nặc, thực ra tớ cảm thấy khá tiếc cho chuyện của cậu và Ôn Nhiên, lúc đầu cũng không biết ai chơi xấu mách lẻo, nếu không thầy cô cũng không biết chuyện hai người yêu sớm! Cũng sẽ không có những chuyện phía sau. Tớ thấy cậu nên đi, cũng đâu phải lỗi của cậu! Cậu phải đi cho tớ!” Đồng nghiệp ở bên cạnh liến thoắng một hồi, tôi nắm chặt điện thoại.

Tôi: Dương Dương gửi nhầm tin nhắn đấy, tớ nói tớ có đi.

Lớp trưởng: Êi, thế mới đúng chứ! Tối nay đều đến đấy nhá! Ai cũng không được vắng mặt!

Mọi người lại bắt đầu tán gẫu về kế hoạch tối nay, rất nhanh tin nhắn của tôi đã bị trôi đi.

Nhưng tôi biết, Ôn Nhiên nhất định nhìn thấy rồi.

Tôi là vì…thực sự rất nhớ cậu ấy, nên mới đi.

Lúc ăn, Ôn Nhiên vẫn chưa tới.

Lớp trưởng nói, cậu ấy đang có buổi làm thí nghiệm, xong sẽ tới ngay.

Tôi khẽ nhấp ly rượu.

Suýt chút nữa thì quên, Ôn Nhiên sắp thi nghiên cứu sinh rồi.

Một bữa cơm, ăn mà cảm thấy thật vô vị, ăn xong, mọi người muốn đi hát karaoke, tôi đương nhiên cũng muốn đi.

Đợi Ôn Nhiên cả một buổi tối, mãi chẳng thấy người đâu.

Thực ra tôi chỉ muốn gặp lại cậu ấy, không có ý gì khác.

10h, tôi xách túi lên nói với lớp trưởng một tiếng, chuẩn bị ra về.

Vừa chạm vào tay nắm cửa, cửa liền bị đẩy ra từ phía ngoài.

Tôi ngớ người tại chỗ, nhìn bóng hình ngày nhớ đêm mong, vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc trước mắt, kìm lại sự kích động muốn chạy vào lòng cậu ấy.

Tôi cười: “ Đến rồi à? Tớ chuẩn bị về đây, cậu chơi vui vẻ.”

Cậu ấy mím chặt môi nhìn tôi, lại nhìn một lượt phòng hát.

“ Em ở đây đợi anh.” Nói xong bước tới cạnh lớp trưởng, nói vài câu gì đó, lại quay ra nắm lấy tay tôi, kéo ra ngoài.

Cậu ấy hình như…lại cao thêm rồi.

Tôi đi giày cao gót cũng chỉ tới vai cậu ấy.

Cậu ấy nắm tay tôi xuống tầng dưới, rồi lại ngồi xe đi một đoạn đường.

Chúng tôi ngồi trong xe nhưng cả hai đều im lặng, yên tĩnh một lúc lâu cậu ấy hỏi tôi.

“ Anh đưa em về, địa chỉ.”

Tôi từ chối: “ Không cần đâu, tớ tự gọi xe về được.”

Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi, nói thêm lần nữa: “ Địa chỉ?”

Tôi đành chấp nhận, đọc ra một dãy địa chỉ.

Cậu ấy đột nhiên áp sát, dọa tôi vội lùi về sau, dính chặt vào lưng ghế.

Ôn Nhiên có chút trầm lặng, tay vòng từ đằng trước ra sau, thắt dây an toàn cho tôi.

Tôi có chút muốn mắng người.

Cậu thắt dây an toàn thì nói một tiếng, chả lẽ tôi không biết thắt!

Xe chạy băng băng trên đường.

Thực ra từ phòng hát về đến nhà tôi rất gần, lái xe mất tầm 10 phút là tới rồi.

Tôi xuống xe cảm ơn cậu ấy: “ Cảm ơn cậu đưa tớ về.”

Cậu ấy đứng nhìn tôi, không nhúc nhích cũng chẳng lên tiếng.

Tôi mím môi, quay người lên lầu.

Cậu ấy đột nhiên chạy đến, ôm lấy tôi từ đằng sau.

Cằm để trên vai tôi, đau lòng nói.

“ Nặc Nặc, tại sao? Tại sao…lại muốn chia tay?”

Đáp án này, tôi đã nợ cậu ấy suốt 5 năm.