Chương 9:

Từ cái hôm Ôn Nhiên cắn nhẹ vào tai tôi, chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò bí mật.

Mặc dù chẳng ai nói ra, nhưng hai chúng tôi đều biết, nhiều thứ đã không còn như trước rồi.

Đoạn tình cảm này tiếp diễn đến kì 1 năm lớp 12 thì bị phát hiện.

Không biết là ai đã mách lẻo, từ thầy chủ nhiệm cho đến cô hướng dẫn đều biết chuyện.

Thầy cô gọi Ôn Nhiên ra, hết nước hết cái khuyên bảo, rồi đến lượt tôi, chất vấn tại sao lại yêu sớm, lại còn là Ôn Nhiên? Không biết cậu ấy là hy vọng của Thanh Hoa sao?

Tôi đều lặng lẽ nghe, nghĩ đến Ôn Nhiên cũng bị thầy cô mắng, lòng tôi lại thấy thương.

Bị mắng thì bị mắng, cũng không phải chưa từng nghe qua, tôi nghĩ vậy đấy.

Cho đến khi mẹ Ôn Nhiên tìm đến tôi.

Nói với tôi rất nhiều điều, bà ấy nói chỉ có mỗi đứa con trai duy nhất, tất cả hy vọng đều đặt lên người cậu ấy, nói chúng tôi còn nhỏ, chưa biết thế nào là tình yêu.

“ Yêu là đánh đổi, là bảo vệ, là không đòi hỏi đáp lại.” Đây là lời mẹ cậu ấy nói với tôi, mà quan trọng nhất, bà ấy nói.

“ Thanh Hoa, luôn luôn là ước mơ của Ôn Nhiên.”

Sau đó, tôi trang điểm thật đẹp đi tìm cậu ấy.

“ Cậu muốn thi trường nào?”

Nghĩ hồi lâu, cậu ấy trả lời.

“ Thanh Hoa.”

Tôi cuối cùng chấp nhận rồi, không nói lời nào mà chuyển trường. Tôi gửi cho ấy ấy tin nhắn nói muốn chia tay, xong liền vứt sim đi, từ đó không còn liên lạc nữa.

Cho đến tận lần họp lớp này, tôi nghĩ bản thân đã sãn sàng rồi.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cậu ấy, tôi vẫn dễ dàng bị đánh bại.

Tôi nhấc tay, nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy.

“ Ôn Nhiên, chuyện cũ rồi…hãy để nó qua đi.”

“ Nhưng anh không bước qua được!”

Nói rồi cậu ấy túm chặt lấy cổ tay tôi kéo đi.

Lúc đến khách sạn rồi, tôi cả người ngây ngốc.

Cậu ấy đem tôi ép chặt vào cửa, điên cuồng hôn, cho đến khi cảm thấy mùi vị ngọt tanh nhàn nhạt trong miệng mới chịu dừng lại.

Hơi thở Ôn Nhiên hỗn loạn, hơi rượu phả bên tai tôi, trêu chọc đến mức khiến tôi muốn ngay tức khắc có thể xử lí cậu ấy.

Nhưng không được, tôi phải kiềm chế, dù gì cũng là con gái.

“ Nặc Nặc.” Cậu ấy gọi tên tôi, thanh âm trầm thấp.

“ Anh nhớ em.” Ngữ điệu tràn ngập sự ấm ức, còn có chút nghẹn ngào như sắp khóc.

Mé nhà nó chứ!

Quan tâm đúng sai gì giờ này, tôi nhón chân, vòng tay qua cổ cậu ấy, hôn đáp trả.

Ôn Nhiên mới đầu có chút ngây ngốc, sau đó từ bị động chuyển sang chủ động.

Cậu ấy ôm lấy tôi, đem người tôi đặt lên bàn, đầu ngón tay từ từ mân mê vào trong áo.

Thực sự, tôi không hề biết Ôn Nhiên biết cách hôn đến vậy.

Kiểu hôn lưỡi của Pháp, hôn đến mức đầu óc tôi có chút quay cuồng.

Trong lúc tôi vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, quần áo trên người đã bị cậu ấy lột sạch, không để lại một mảnh vải che thân.