Chương 39

"" Hà Chi Vận em đừng đi ! "" Lý Vưu sắc mặt tái nhợt, môi mỏng tái nhợt, yếu đuối cầu xin.

Trợ lí Trần ở một bên cũng sốt ruột: " Hà tiểu thư, rốt cuộc cô cũng tới. Cô không biết lúc tôi phát hiện ra, anh ấy đã hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, làm tôi sợ muốn chết. Bác sĩ nói là uống rượu quá độ làm cho dạ dày xuất huyết. "

" Hà tiểu thư cô tha thứ cho Lý tổng đi. Mấy ngày nay anh ấy gầy đi rất nhiều... "

Lý Vưu là một người coi trọng mặt mũi, nghe trợ lý của mình nói hắn thành một người vì phụ nữ mà mất ăn mất ngủ. Hắn đang định mở miệng quát trợ lí thì một ngụm đờm từ yết hầu nhảy lên.

" Khụ khụ. " Lý Vưu dồn dập ho khan.

Hà Chi Vận nỗ lực thuận hơi cho hắn, vỗ vỗ vai: " Đã bị bệnh như thế này còn cậy mạnh hả ! "

Hắn vốn đang muốn phản bác nhưng khi đối mặt với ánh mắt quan tâm của Hà Chi Vận lại im lặng. Ngoan ngoãn nghe lời cô nói, dựa vào gối.

Trợ lí nhìn không khí hài hòa của hai người, trộm chạy trốn ra ngoài.

Trong phòng bệnh, hai người vẫn không nói gì. Hà Chi Vận mua một mẻ hoa quả lại đây, rửa sạch sẽ rồi cắt thành từng miếng đút đến bên miệng Lý Vưu.

Đôi mắt Lý Vưu vẫn dính chặt trên người cô, như là bù lại bao nhiêu ngày qua hai người không gặp nhau nhìn đủ.

Hà Chi Vận cũng mặc kệ hắn, dù sao cô cũng là người mẫu bị người ta nhìn cũng không mất đi cân thịt nào.

" Sao em lại đến đây ? " Hắn biệt nữu hỏi, có phải đang quan tâm hắn không ?

" Là trợ lý của anh kêu tôi tới. " Anh ta nói bệnh của anh rất nghiêm trọng. "

" Anh bị bệnh thì em sẽ tới hả ? " LÝ Vưu tiếp tục hỏi, không cảm thấy vấn đề này rất kì quái.

Hà Chi Vận kinh ngạc: " Dù sao thì anh cũng đã từng là kim chủ của tôi. "

Kim chủ cũ hả ? Hừ !

Lý Vưu bĩu môi, quay đầu sang một bên không nhìn cô. Nếu dựa vào tính tình ngày xưa, hắn đã kêu cút đi rồi.

Nhưng bây giờ lại sợ chỉ cần hắn nói ra thì cô sẽ đi thật. Cho nên cũng chỉ có thể không nhìn cô, cũng không chịu nói chuyện.

Hà Chi Vận nhìn bộ dáng ấu trĩ trẻ con của hắn, trong lòng bật cười. Chỉ sợ cứ nghẹn như vậy sẽ làm bị thương trái tim bằng pha lê của hắn.

" Anh lại nháo gì nữa ? " Cô duỗi tay đẩy đẩy vai hắn.

Lý Vưu giống như một quả bóng, lăn đến cách đó một khoảng xa.

Hà Chi Vận sửng sốt nửa giây, miệng nở ra một nụ cười tươi. Đáng tiếc là cái người nào đó đang bận hờn dỗi, vẫn chưa phát hiện ra.

" Anh không để ý thì tôi về đây ! " Cô mở miệng uy hϊếp.

Lý Vưu vẫn không quay người lại, mà nhăn thật sâu.

" Em lại đi gặp tên kia hả ? "

" Tôi tìm ai ? " Hà Chi Vận biết ý của hắn là gì, chính là người hắn phán đoán.

" Lý Vưu, có phải anh hiểu lầm gì không ? " Giọng nữ mang theo ấm áp, cười đến ngứa lỗ tai.

" Tôi không có bạn trai. " Cô tốt bụng giải thích, nếu không cái tên này sẽ rối rắm cả ngày nữa mất.

Lý Vưu không phản ứng, hắn cũng không tin lời cô nói đâu.

" Đôi giày kia là tôi tự mua về, anh cũng biết phụ nữ sống một mình thì cũng phải chuẩn bị mấy thứ đồ của đàn ông để bảo vệ mình mà. "

" Em nói... " Lý Vưu vội vàng lấy lại tinh thần, nhưng động tác quá lớn động đến vết thương, kêu đau một tiếng rồi cuộn tròn trên giường bệnh.

" Lý Vưu, anh không sao chứ ? " Hà Chi Vận vội vàng ôm hắn xem xét vết thương: " Bác sĩ, bác sĩ... "

Một trận hiểu lầm làm cho người ngã ngựa đổ.

***

Edit: Tiểu tiên nữ ác ma (ಥ _ ಥ)