Chương 12: Say Rượu

==============

Làm hại cậu?

Làm hại như thế nào?

Khương Bồ Đào suy nghĩ một chút, nghĩ thế nào cũng không cảm thấy rằng Phong Dục sẽ làm hại cậu.

Hai tay của cậu nắm chặt cánh tay của Phong Dục bởi vì xung quanh quá tối cậu không nhịn được mà dùng thêm sức.

So với tưởng tượng việc bị làm hại trong miệng Phong Dục thì bóng tối xung quanh cậu càng đáng sợ hơn.

Thân thể của Khương Bồ Đào hơi nghiêng về phía trước, lần đầu tiên oán giận Phong Dục.

"Phong Dục, cậu thật lề mề! Không phải tớ đã nói chỉ cần ôm một cái là sẽ không sợ sao, vậy vì sao cậu còn chưa ôm một cái?"

Phong Dục khựng lại, anh bị lời của Khương Bồ Đào làm cho nghẹn lại.

Anh nghiêm túc đe dọa Khương Bồ Đào nhưng trong đầu Khương Bồ Đào chỉ có ôm một cái?

Phong Dục hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn về một mảnh tối tăm trong biệt thự nhỏ.

Sau khi Khương Bồ Đào đi vào thì tiếng kêu khóc, la hét và tiếng hít thở như có như không làm cho đau đớn trong đầu của anh đều biến mất.

Khương Bồ Đào luôn làm những việc ngốc nghếch, nhưng lại tình cờ xua tan đi nỗi sợ hãi của Phong Dục.

Phong Dục đứng thẳng dậy, cầm lấy bật lửa lần nữa đốt nến lên.

Ánh sáng được thắp lên, Khương Bồ Đào cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Tuy rằng phạm vi được chiếu sáng bởi ánh nến không nhiều, nhưng vẫn tốt hơn làm không có gì.

Phong Dục lấy ra một đôi dép lê mới, ném xuống đất sau đó quay người đi vào phòng khách.

Khương Bồ Đào nhảy xuống giẫm lên trên dép lê theo sát phía sau Phong Dục.

Phong Dục cầm cây chổi đi ra dọn dẹp đống lộn xộn ở phòng khách, Khương Bồ Đào thành thật đứng ở một bên còn không quên hỏi:

"Phong Dục, cậu có cần tớ giúp đỡ không?"

Phong Dục không ngẩng đầu lên nói:

"Đứng yên."

Phong Dục không cho cậu di chuyển, Khương Bồ Đào liền không di chuyển.

Cậu cẩn thận quan sát Phong Dục, nhìn thấy vết trầy trên mặt anh liền hỏi:

"Phong Dục, nhà cậu có hộp y tế không?"

Phong Dục cuối cùng cũng nâng đầu nhìn cậu:

"Cậu muốn làm gì?"

Khương Bồ Đào chỉ vào mặt của Phong Dục:

"Tớ giúp cậu xử lý vết thương một chút."

Phong Dục lại cúi đầu, cẩn thận dọn dẹp những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất, giọng nói của anh lại trở nên lạnh lùng giống như thể, Phong Dục vừa mới bao lấy cậu chỉ là ảo giác của Khương Bồ Đào.

"Không cần."

Khương Bồ Đào bĩu môi đứng ở một bên, lấy ra điện thoại di động mở ra App công lược.

Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống, Phong Dục tại sao lại trở mặt nhanh như vậy? Mẹ tôi còn chưa trở mặt nhanh như cậu ấy.

Phong Dục cảm thấy túi áo nhẹ nhàng rung động ngẩng đầu nhìn Khương Bồ Đào, sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng khách anh liền đi vào phòng bếp.

Ánh sáng của cây nến tại phòng khách chiếu không tới phòng bếp, nhưng có thêm một người trong biệt thự nhỏ tối tăm này, khiến cho những ảo giác lung tung của Phong Dục không lại xuất hiện nữa.

Anh đứng trong phòng bếp lấy điện thoại ra nhìn.

Khương Bồ Đào nhanh chóng dùng đầu ngón tay của mình chọc màn hình điện thoại, nói cho ngài hệ thống về những oán giận của cậu.

Khương Bồ Đào: Còn nữa, Phong Dục rất keo kiệt, ăn bánh ngọt nhỏ của tôi còn không chịu nói cho tôi biết hộp y tế để ở đâu!

Nhắc bánh ngọt nhỏ Khương Bồ Đào liền nhớ ngay đến cái gì.

Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành chưa? Lần này tôi có thể tăng bao nhiêu độ hảo cảm? Lúc trước không phải ngài nói muốn trừ độ hảo cảm của tôi sao? Ngài muốn trừ bao nhiêu? Có thể giảm một chút cho tôi không?

Cậu liên tục gửi rất nhiều câu hỏi, Phong Dục đọc từng câu một sau đó đưa mắt nhìn Khương Bồ Đào đang đứng trong phòng khách.

Phong Dục đứng trong bóng tối nên Khương Bồ Đào cũng không biết, Phong Dục đang trắng trợn mà nhìn cậu.

Cậu nhìn thấy hệ thống không trả lời lại liền tiếp tục oanh tạc, tư thế lúc này của cậu giống như hệ thống không trả lời cậu liền sẽ tiếp tục gửi tin nhắn đến tiếp.

Phong Dục thu hồi ánh mắt, điện thoại rung động liên tục khiến cho lòng bàn tay của anh cũng tê dại.

Hệ thống: Nhiệm vụ hoàn thành, có thể cho cậu thêm độ hảo cảm.

Hệ thống: Hôm nay cậu thể hiện rất tốt độ hảo cảm lúc trước sẽ không bị trừ.

Hệ thống: độ hảo cảm + 5.

Khương Bồ Đào ngạc nhiên mở to hai mắt vui sướиɠ mà nhìn độ hảo cảm được tăng thêm năm điểm, cậu đã quen với tính cách keo kiệt của Phong Dục nhưng không nghĩ tới lần này có thể trực tiếp cộng thêm năm điểm? Không lẽ Phong Dục thích ăn bánh ngọt có vị nho tới như vậy?

Phong Dục nhìn thấy khuôn mặt không giấu được vẻ vui mừng của Khương Bồ Đào liền cất điện thoại di động, tìm hộp y tế và đi ra ngoài.

Khương Bồ Đào nhìn thấy Phong Dục đi ra, trong tay lại cầm theo một cái hộp, đôi mắt của cậu liền sáng lên lập tức đi tới.



"Đây là hộp y tế phải không?"

Cậu không hỏi Phong Dục vì sao lúc đầu anh nói không cần nhưng bây giờ lại thay đổi, cậu chỉ lôi kéo Phong Dục ngồi trên sô pha, sau đó lục lọi tìm kiếm bên trong hộp y tế lấy ra tăm bông dính dung dịch ô-xy già, giúp Phong Dục rửa sạch miệng vết thương.

Phong Dục cao hơn Khương Bồ Đào rất nhiều nên khi ngồi thân thể của hai người cũng có chút chênh lệch, Khương Bồ Đào nhẹ nhàng kéo cánh tay của Phong Dục để anh có thể cúi đầu xuống nhưng Phong Dục vẫn ngồi thẳng tắp không hề động đậy.

Khương Bồ Đào cũng không có hi vọng Phong Dục phối hợp nhiều hơn, trong lòng cậu đã cho Phong Dục thêm hai cái nhãn nữa, một là sợ tối, hai là cậy mạnh.

Phong Dục không chịu cúi đầu, Khương Bồ Đào chỉ có thể quỳ một gối lên sô pha, một tay đè lên bả vai của Phong Dục, tay khác thì cầm tăm bông cẩn thận đến gần.

Ánh nến được đặt ở cách đó không xa, ánh lửa nhảy nhót chiếu vào đôi mắt có màu xanh lục của Phong Dục như là muốn đuổi đi sự lạnh nhạt trong mắt, khiến cho Khương Bồ Đào không nhịn được mà nhìn nhiều lần.

Cũng may cậu còn nhớ rõ có việc đứng đắn phải làm, tăm bông từng chút từng chút một bôi lên miệng vết thương trên mặt Phong Dục, cậu còn không quên nhẹ nhàng thổi một chút.

Hơi lạnh từ từ thổi tới gương mặt Phong Dục khiến cho lông mi của Phong Dục khẽ run lên, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Khương Bồ Đào.

Mặt mày của Khương Bồ Đào còn rất nghiêm túc, giống như miệng vết thương còn không dài bằng móng tay của cậu trên gương mặt Phong Dục là một việc rất lớn.

Cảm giác được người khác quan tâm thực sự rất kỳ diệu, kỳ diệu đến mức khiến cho Phong Dục quên đi đề phòng, cơ thể căng thẳng cũng vì vậy mà dần thả lỏng.

Khương Bồ Đào rửa sạch miệng vết thương xong lại không tìm được băng cá nhân trong hộp y tế chỉ có thể bôi nước thuốc.

Cậu không chú ý đến Phong Dục đang nhìn chằm chằm vào cậu, xoay người ném tăm bông vào thùng rác chợt nghe Phong Dục hỏi cậu:

"Khương Bồ Đào bánh ngọt đã đưa đến, cậu tính quay về như thế nào?"

Toàn thân Khương Bồ Đào sững sờ nghĩ đến con đường tối tăm khi cậu vừa tới kia.

Trong lòng cậu đang oán trách Phong Dục, sao có thể như vậy, dùng xong liền vứt, có cần thể hiện rõ ràng như vậy không! Nhanh như vậy đã muốn đuổi cậu đi!

Khương Bồ Đầu tức giận quay đầu lại, trong đôi mắt đen tràn đầy lên án nhìn về phía Phong Dục, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng:

"Bên ngoài quá tối… Con đường kia càng tối… Phong Dục, tớ sợ bóng tối…"

Cậu nhìn thấy Phong Dục không nói lời nào liền thật cẩn thận ngồi lại gần Phong Dục, ngẩng đầu thành khẩn hỏi:

"Phong Dục, tớ có thể ở lại đây không?"

Phong Dục quyết đoán từ chối:

"Không được."

Anh cũng học bộ dáng của Khương Bồ Đào hơi hơi nghiêng thân thể về phía trước, trên dưới đánh giá cậu vài lần, đè giọng nói:

"Khương Bồ Đào, cậu dám tới, giờ đi thì cậu lại không dám sao?"

Khương Bồ Đào nhìn thái độ không thay đổi của Phong Dục cũng có chút sốt ruột, cậu dám tới hoàn toàn dựa vào cái đầu tạm thời nóng lên, hiện tại kêu cậu đi cậu thật sự không dám đi.

Cậu nắm lấy tay áo của Phong Dục lắc lắc lấy lòng.

Phong Dục không thay đổi miệng vẫn là câu nói kia:

"Không được."

Khương Bồ Đào cũng có chút tức giận vì liên tục bị từ chối, cậu nhanh chóng đứng dậy đi về phía cửa, vừa đến cửa cầm lấy tay nắm cửa xoay nhẹ xuống, lúc này Phong Dục liền gọi lại cậu.

"Khương Bồ Đào."

Khóe miệng Khương Bồ Đào đắc ý mà vểnh lên, quay đầu nhìn về phía Phong Dục, lại nghe Phong Dục nói:

"Cậu tính mang dép nhà tôi về à?"

Khóe miệng cười tươi ở trên mặt của Khương Bồ Đào cứng lại, cậu trừng mắt nhìn Phong Dục, một đôi mắt đen láy sạch sẽ khi trừng người lại đặc biệt năng nổ.

Cậu cúi đầu đổi giày, một chân đã muốn giẫm đến trong giày, Phong Dục lại kêu tên cậu.

Phong Dục lười biếng dựa vào ghế sô pha, giống như người cầm lấy dây câu cá, siết chặt hay thả lỏng đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

"Cho cậu ở lại cũng không phải không được."

"Nói ra lời êm tai, để tôi nghe một chút?"

Khương Bồ Đào sửng sốt, êm tai?

Cậu suy nghĩ một chút, thử thăm dò mà nói ra:

"Anh…Phong?"

Vẻ mặt Phong Dục không thay đổi, cũng không nói chuyện giữa hai người, chỉ có im lặng.

Ngay khi Khương Bồ Đào cảm thấy gọi anh cũng không dùng được, Phong Dục lên tiếng:

"Khương Bồ Đào, với ai cậu cũng dễ dàng kêu một tiếng anh như vậy sao?"

Khương Bồ Đào ngay lập tức lắc đầu:

"Đương nhiên là không phải!"

Cậu tự bổ sung thêm ở trong lòng, anh ruột không tính, cậu còn có một anh trai đang học đại học ở nước ngoài.

Phong Dục dường như đã chấp nhận lời giải thích của Khương Bồ Đào, cũng không nói để cho cậu đi nữa.

Khương Bồ Đào lập tức vứt bỏ chiếc giày vừa mang vào, hai ba bước liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Phong Dục.

So sánh với bóng tối xung quanh, thì ở bên cạnh Phong Dục khiến cho cậu có cảm giác an toàn hơn.

Phong Dục lạnh lùng đặt ra quy tắc cho Khương Bồ Đào:



"Buổi tối cậu ngủ ở phòng khách, không được vào phòng của tôi, giữ im lặng…"

Anh nói cái gì Khương Bồ Đào đồng ý cái đó, liên tục gật đầu vô cùng vui vẻ.

Phong Dục nghĩ cho Khương Bồ Đào ở lại cũng sẽ không gây ra rắc rối gì nhưng anh lập tức phải hối hận vì quyết định cho Khương Bồ Đào ở lại.

Khương Bồ Đào rất sợ tối, cậu sợ tới mức dù đã có ánh nến cậu cũng không muốn ở một mình.

Cậu nói cậu khát nước muốn uống nước, sau đó lại muốn Phong Dục đi vệ sinh cùng cậu, cùng cậu lấy đồ đạc, thậm chí muốn Phong Dục đi tắm cùng cậu.

Phong Dục lạnh lùng mà cự tuyệt từng điều một:

"Tự mình đi vệ sinh."

"Trong tủ lạnh có đồ uống."

"Giờ đang mất điện, không có nước nóng nên không thể tắm rửa được."

Khương Bồ Đào kéo ống tay áo của cậu lại chỉ vào bơ đang dính trên cổ của cậu, rất nghiêm túc lặp lại với Phong Dục:

"Tớ phải tắm rửa, trên người tớ toàn là bơ, dù chỉ có nước lạnh cũng phải tắm."

Đôi môi mỏng của Phong Dục hơi mím lại:

"Vậy cậu tự đi đi."

Khương Bồ Đào lại không nói gì, cậu lặng lẽ nhìn Phong Dục một hồi, hỏi Phong Dục muốn một cây nến, cậu đi vào phòng bếp đặt cây nến sang một bên rồi mở tủ lạnh ra.

Chuyện đi vệ sinh với tắm rửa, một lát nữa có thể bàn bạc lại, nhưng phải uống nước trước, cậu rất khát nước.

Tuy rằng đang mất điện nhưng khí lạnh trong tủ lạnh vẫn có thể tồn tại một lúc nữa, vừa mở cửa ra một luồng khí mát mẻ đã thổi vào mặt.

Ánh sáng mờ tối, Khương Bồ Đào lấy ra một chai thủy tinh cũng không cần nhìn kỹ liền mở ra uống một ngụm, trong miệng ngọt ngào còn rất thơm ngon.

Cậu đang khát nước, ngay lập tức ngẩng đầu uống cạn.

Phong Dục ngồi ở phòng khách thấy Khương Bồ Đào đi vào phòng bếp lâu rồi mà vẫn chưa ra, khẽ nhíu mày đứng dậy đi vào phòng bếp.

Tại phòng bếp chỉ thấy Khương Bồ Đào ngồi ở trước mặt tủ lạnh đang mở, bên cạnh có một cái chai, trong lòng còn ôm một cái, lúc này cậu đang uống từng ngụm, rượu tràn ra khóe môi rồi nhỏ xuống cổ.

Hai mắt của Phong Dục lóe sáng khi nhìn thấy cái chai thủy tinh kia.

Khương Bồ Đào đang uống cũng không phải là nước uống bình thường mà là một loại rượu nước ngoài có số độ rất cao, Phong Dục cũng là học sinh cho nên cậu chưa bao giờ nghĩ rằng nhà Phong Dục sẽ có rượu.

Lúc này cậu đã sớm uống say, đầu óc mơ hồ, phảng phất nghe được có tiếng bước chân nên quay đầu híp mắt nhìn qua.

Hình ảnh Phong Dục trong mắt của Khương Bồ Đào không ngừng lay động khiến đầu cậu càng thêm choáng váng,vì vậy cậu đặt chai rượu xuống, chống tay lên mặt đất từ từ đứng dậy, đi về phía Phong Dục.

Phong Dục nhìn Khương Bồ Đào đứng đều đứng không vững liền biết cậu đã uống say.

Khương Bồ Đào đưa tay về phía Phong Dực, nghiêng ngả đi hai bước, đυ.ng phải cái ghế ở bên cạnh, bổ nhào một cái, trực tiếp nhào vào lòng ngực của Phong Dục.

Hai tay cậu dứt khoác ôm lấy eo của Phong Dục, ngẩng đầu đặt cằm ở trên ngực Phong Dục rồi nở một nụ cười ngốc nghếch.

"Phong Dục… Sao cậu cứ lắc lư hoài vậy?"

Phong Dục đẩy vai của Khương Bồ Đào:

"Cậu uống say rồi."

Khương Bồ Đào đứng thẳng dậy, lắc lắc đầu:

"Tớ không có uống rượu… Sao có thể say được?"

Nói xong, cậu lại tới gần mặt Phong Dục, cẩn thận nhìn Phong Dục, cậu đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi trên của Phong Dục.

Môi của Phong Dục có hình dạng mỏng chạm vào lại không giống như của cậu mềm mại.

Đầu ngón tay của Khương Bồ Đào gần chạm đến, thì lại chạm vào môi trên của chính cậu, đè lên viên thịt trên môi, ngẩng đầu cười với Phong Dục một nụ cười vô cùng đáng yêu.

"Kỳ lạ…Vì sao cậu lại không có cái này nha?"

Khương Bồ Đào chỉ vào môi của mình, một tay đặt ở trên vai Phong Dục, kiễng chân dựa sát vào Phong Dục để cho anh xem môi của mình.

"Chính là cái này nha, từ nhỏ tớ đã có rồi."

"Tớ nghe người khác nói, kiểu môi của tớ mà hôn nhau sẽ đặc biệt thoải mái nhưng mà tớ còn chưa thử qua nên không biết có đúng không."

Khương Bồ Đào liếʍ liếʍ miệng mình, gương mặt Phong Dục hiện lên trong đôi mắt đen láy của cậu, từ khoảng cách gần, hơi thở nóng của Khương Bồ Đào thổi vào cằm Phong Dục mang theo mùi thơm của rượu.

Cậu giơ lên hai tay đột nhiên ôm lấy cổ của Phong Dục, khuôn mặt ở trong ánh nến có chút mờ ảo.

"Phong Dục, cậu có muốn thử không?"

Phong Dục vẫn luôn im lặng mở miệng, giọng nói trầm xuống:

"Thử cái gì?"

Khương Bồ Đào nghiêng đầu nở nụ cười nhìn về phía Phong Dục:

"Thử hôn tớ xem… Xem thử có thật sự thoải mái không?"

-------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Phong Dục: Hiện tại tôi rất hối hận, cực kỳ hối hận vì đã cho cậu ấy ở lại.

Khương Bồ Đào: ?