Chương 13: Ranh Giới Cuối Cùng

========

Phong Dục không nhúc nhích, cũng không từ chối.

Anh rũ mắt, lẳng lặng nhìn Khương Bồ Đào tới gần.

Hai tay Khương Bồ Đào không có sức, đôi tay đang ôm cổ Phong Dục cũng từ từ buông lỏng, cơ thể dần trượt xuống, dựa vào trên người anh.

Cậu chậm rãi hít thở, trán dựa vào ngực Phong Dục nhẹ nhàng cọ cọ, như muốn làm dịu đi đầu óc đang choáng váng của mình, hai tay nhấc lên níu lấy vạt áo của Phong Dục, run rẩy nhón chân lên.

Thế giới trước mắt đang khẽ rung chuyển, đại não cũng hơi choáng váng, nhưng đôi môi mỏng của Phong Dục lại đặc biệt rõ ràng trong thế giới lay động này.

Phong Dục luôn thể hiện ra anh lạnh lùng, cứng rắn, nhưng đôi môi của anh lại rất mềm mại.

Khương Bồ Đào muốn tự mình thử một chút, xem môi của Phong Dục khi hôn lên có phải là thật sự mềm mại như khi sờ hay không.

Nhưng Phong Dục lại cố tình đứng yên không nhúc nhích, hai người có chênh lệch nhất định về chiều cao, Khương Bồ Đào nhón chân lắc lư đứng không vững, hồi lâu vẫn không chạm được tới môi anh nên đã có chút gấp gáp.

“Phong Dục...”

Đầu ngón tay cậu men theo l*иg ngực Phong Dục đi lên trên, muốn câu lấy cổ anh lần nữa, lại có chút oán trách tại sao Phong Dục không chịu cúi người xuống một chút.

“Phong Dục, cậu cúi thấp xuống một chút đi.”

Giọng nói Khương Bồ Đào có hơi mơ hồ thêm âm cuối kéo dài, hai người đứng quá gần Phong Dục tuy nghe hiểu được nhưng vẫn không nhúc nhích như cũ.

Anh lặng im mà nhìn Khương Bồ Đào cố gắng bám lấy mình, nhiệt độ thuộc về người khác ở trước ngực đang dần dần thiêu đốt.

Ánh nến mờ ảo, đôi mắt long lanh nước dưới hàng mi dài của Khương Bồ Đào, khi chăm chú nhìn về phía Phong Dục, trong mắt hiện nhu tình.

Qua hồi lâu, ngay khi bắp chân Khương Bồ Đào dần mất hết sức lực mà cứng ngắc, Phong Dục cuối cùng mới từ từ đưa tay lên.

Lúc này, Khương Bồ Đào dùng chút sức lực cuối cùng kiễng chân lên, nhưng chỉ chạm được tới cằm của Phong Dục, sau đó toàn thân như nhũn ra, bắt lấy Phong Dục từ từ trượt xuống, ngồi trên mặt đất ôm chân anh gật gù.

Phong Dục đưa tay lên lại hạ xuống, không biết là định đẩy Khương Bồ Đào ra hay là tiếp tục ôm cậu.

Khương Bồ Đào ôm chân Phong Dục, đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, càng lúc càng choáng váng.

Cậu lớn đến như bây giờ, hầu như chưa từng uống rượu, hồi trước kia ở nhà chỉ từng bị bố cậu lừa uống hai ngụm bia. Lần này lại uống rượu mạnh như thế, chưa lập tức gục xuống đã là tốt rồi.

Phong Dục chuyển động chân muốn tránh khỏi Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào vội vàng ôm chặt lấy chân anh, ngước khuôn mặt ngập men say lên nhẹ nhàng cọ vào ống quần Phong Dục, cười ngốc.

Lúc cậu tới đây là đang mặc đồ ngủ, bên dưới là chiếc quần ngắn tới đầu gối, rộng thùng thình. Lúc này hai bắp đùi trắng nõn đang cọ qua cọ lại trên nền đất đen, dù cho ánh nến mờ nhạt cũng rất dễ dàng nhìn thấy.

“Phong Dục...”

Khương Bồ Đào lại bắt đầu gọi tên Phong Dục, cồn không chỉ làm đầu óc cậu choáng váng, mà còn lấy đi cả sức lực toàn thân cậu, nhưng nhu cầu sinh lý bình thường vẫn sẽ có.

Cậu giơ tay lên nắm lấy vạt áo Phong Dục, âm thanh mềm mại như đang khẩn cầu:

“Phong Dục, tớ muốn đi vệ sinh...”

Mí mắt Phong Dục giật mạnh một cái, từng ngón từng ngón gỡ tay của Khương Bồ Đào ra.

“Khương Bồ Đào, cậu tự đi đi.”

Tay Khương Bồ Đào không có lực, Phong Dục rất dễ dàng đẩy tay của cậu ra, nhưng cậu vẫn còn dựa vào chân anh, nếu như Phong Dục tránh ra, quả nho đang say rượu này không chừng sẽ ngã xuống đất.

Phong Dục tự nhận mình là người có tâm địa sắt đá, đáng lẽ ra anh nên bỏ Khương Bồ Đào lại mà rời đi.

Nhưng khi Khương Bồ Đào mở to đôi mắt long lanh ngập nước mà nhìn anh, dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng mà dựa vào bên cạnh chân anh, sự tin tưởng này làm cho anh như bị đóng đinh tại chỗ.

Khương Bồ Đào liên tục uống sạch hai bình rượu, càng ngày càng mắc tiểu, cả người lại không có sức lực chỉ biết lặp đi lặp lại thúc giục Phong Dục.

“Phong Dục… Phong Dục...”



Phong Dục nhắm mắt lại thở dài một tiếng, cúi người kéo Khương Bồ Đào lên, động tác không thể nào nói là nhẹ nhàng, nhưng cũng không thô bạo đến mức làm cậu đau.

Khương Bồ Đào mềm nhũn dựa vào ngực Phong Dục, anh vừa đỡ vừa kéo cậu đi tới nhà vệ sinh, buông tay để cậu dựa vào tường.

“Tự cậu giải quyết đi.”

Nến được đặt ở trong phòng khách, bước vào bên trong nhà vệ sinh là một màu đen kịt, men say làm giảm bớt chứng sợ bóng tối của Khương Bồ Đào nhưng sẽ không làm nó biến mất, cậu tự vào tường lập tức nắm lấy tay của Phong Dục như bắt lấy sợi rơm cứu mạng.

“Phong Dục… Tối quá.”

Trong bóng tối, bọn họ mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của nhau.

Phong Dục không đẩy tay của Khương Bồ Đào ra, chỉ hỏi cậu: “Điện thoại của cậu đâu?”

Khương Bồ Đào nghiêng người về phía trước, đầu tựa lên bả vai của Phong Dục, tay vói vào trong túi mấy lần nhưng vẫn không lấy ra được.

Phong Dục dứt khoát đưa tay vào trong túi quần Khương Bồ Đào, cố gắng lờ đi nhiệt độ cơ thể, lấy điện thoại ra mở đèn pin đặt lên bàn, bấy giờ mới đẩy Khương Bồ Đào ra.

Lúc này mặc kệ Khương Bồ Đào có gọi anh thế nào, anh cũng đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng cũng không đóng cửa chỉ là đứng ở bên ngoài.

Trong nhà vệ sinh yên lặng hồi lâu, một âm thanh cũng không có, Khương Bồ Đào không tiếp tục gọi tên Phong Dục nữa.

Phong Dục đứng một lúc lâu, vẫn đi vào.

Trong nhà vệ sinh, Khương Bồ Đào ngồi dưới đất, một tay vô lực mà kéo tới kéo lui quần của mình, kéo dây quần một cái rồi lại kéo lưng quần một cái, lưng quần bị cậu kéo xuống một chút kẹt ở ngay mông.

Cậu dường như rất nóng lòng nhưng lại không tìm được cách nào, hơi thở hỗn loạn, cậu hít mũi một cái, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, sau đó từng giọt từng giọt nước mắt liền rơi xuống.

Phong Dục không thể ngờ tới Khương Bồ Đào chỉ vì không có sức cởϊ qυầи để đi vệ sinh mà khóc nhè, kinh ngạc đứng đó.

Khương Bồ Đào nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn qua, nước mắt theo gương mặt từng giọt, từng giọt rơi xuống, còn không nhịn được hít mũi một cái, vừa thấy Phong Dục như nhìn thấy chúa cứu thế.

“Phong Dục... Tớ không nhịn được...”

“Quần tớ cởi không ra, kẹt, bị kẹt ở đây rồi... Tớ không còn sức nữa...”

“Phong Dục, Phong Dục, giúp tớ một chút đi...”

Nói rồi cậu không còn quan tâm tới quần của mình nữa, giang hai tay về phía Phong Dục, liên tục gọi tên anh.

Phong Dục nhìn dáng vẻ ỷ lại mười phần vào mình của Khương Bồ Đào đầu ngón tay giật giật, xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.

Rõ ràng bọn họ chẳng quá quen thuộc, chỉ vì một cái app khó hiểu mà giữa hai người nảy sinh quan hệ.

Nhưng mấy ngày gần đây ranh giới cuối cùng của Phong Dục bị Khương Bồ Đào mạnh mẽ giẫm qua, loại tình huống mất khống chế này làm cho Phong Dục vô thức muốn lùi bước.

Anh ghét việc bị mất khống chế.

Phong Dục quay lại phòng khách, ngồi trên ghế sofa, ghế sofa mềm mại nhưng không thể làm cho anh cảm giác được thả lỏng chút nào.

Trong đầu anh bây giờ đều là hình ảnh khuôn mặt của Khương Bồ Đào và cả đôi mắt đen ngập nước khi thút thít khóc, trong trẻo, sạch sẽ, không dính chút tạp chất.

Phong Dục có thể nhìn ra, Khương Bồ Đào là đứa trẻ được lớn lên trong tình yêu thương, hoàn toàn không giống với anh.

Phòng khách và nhà vệ sinh cách nhau một khoảng, trong bóng tối Phong Dục không thể nghe được động tĩnh gì trong nhà vệ sinh.

Anh yên lặng ngồi chốc lát, nhìn ngọn nến thỉnh thoảng lại lay động vài cái, ánh nến lay động phát ra những tiếng vang “lách tách”, rõ ràng chỉ là những âm thanh yếu ớt nhưng Phong Dục nghe vào lại như trống nổi bên trong tai.

Khi ngọn nến vang lên tiếng “lách tách” lần nữa, Phong Dục đứng lên.

Anh từng bước một đi về phía nhà vệ sinh, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng anh.

Trong nhà vệ sinh, Khương Bồ Đào cuộn tròn trên nền đất, sụt sùi khóc, miệng lẩm bẩm, âm thanh mơ hồ không rõ.

Phong Dục đi vào, từ trên cao nhìn Khương Bồ Đào, lạnh giọng nói:

“Bẩn muốn chết đi được đó Khương Bồ Đào.”



Khương Bồ Đào nghe được giọng anh, từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là nước mắt, vô cùng đáng thương, nhưng vẫn không quên túm chặt ống quần Phong Dục ngay lập tức, như là kêu chúa cứu thế:

“Phong Dục...”

Đôi con ngươi màu xanh ngọc của Phong Dục càng thêm sâu, anh nhìn Khương Bồ Đào nằm xụi lơ trên mặt đất, chậm rãi cầm lên chiếc điện thoại đang chiếu sáng.

Ánh sáng chiếu xuống dưới, chỉ lộ ra một vòng sáng yếu ớt, nhà vệ sinh hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Khương Bồ Đào vừa nói ra miệng một chữ “sợ” liền bị Phong Dục nhấc lên.

Sức của Phong Dục rất lớn, một tay nhấc eo của Khương Bồ Đào, để cậu dựa lưng vào ngực mình, một tay che kín miệng cậu, không cho cậu nói nhảm.

Khương Bồ Đào nức nở hai tiếng, hé môi, từng đợt nhiệt độ hơi thở phả vào lòng bàn tay Phong Dục.

Trong bóng tối tất cả đều bí ẩn không thể nhìn thấy, Phong Dục giống như đã hết kiên nhẫn, dùng lực kéo quần Khương Bồ Đào xuống, cầm cổ tay đang run rẩy của Khương Bồ Đào, lạnh giọng nói:

“Tự đi đi.”

Khương Bồ Đào mặc dù đang say nhưng chỉ muốn Phong Dục giúp cậu gỡ nút thắt quần không ngờ Phong Dục lại đứng đằng sau đỡ lấy cậu, đầu gối còn chống chân không để cậu ngã xuống.

Cũng may là ở trong bóng tối không nhìn thấy gì, Khương Bồ Đào còn bị che miệng nên không thể nói chuyện, vừa nức nở vừa khua tay tới khi trong nhà vệ sinh yên tĩnh vang lên tiếng nước.

Căn phòng tăm tối dần trở nên yên tĩnh lại.

Phong Dục buông tay khỏi miệng Khương Bồ Đào, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, mu bàn tay còn dính nước mắt của cậu.

Khương Bồ Đào không muốn Phong Dục giúp nữa, chậm rãi kéo quần mình lên, nhưng hồi lâu vẫn chưa kéo lên được, cơ thể không có sức đầu lại ngửa ra sau tựa vào vai Phong Dục.

Kiên nhẫn của Phong Dục không ngừng bị bào mòn, dùng sức kéo quần của Khương Bồ Đào lên, nửa kéo nửa ôm cậu ném lên giường của khách sạn.

Khương Bồ Đào bị ném lên giường, đầu càng thêm choáng váng, mơ mơ màng màng, đã sớm quên sạch những chuyện xấu hổ ban nãy, đưa tay lên sờ sờ cổ, toàn là bơ sền sệt, lại bắt đầu lầm bầm:

“Phong Dục... Tớ muốn tắm... Đi tắm.”

Phong Dục mang nến tới đặt ở đầu giường, nghe thấy yêu cầu của Khương Bồ Đào đứng yên ở bên cạnh không nhúc nhích.

Quần của Khương Bồ Đào kẹt lại ở xương hông, lỏng lẻo, nút thắt cũng không buộc, qυầи ɭóŧ bên trong như ẩn như hiện, nhưng chính cậu cũng không biết, chỉ ghét bỏ mà chỉ vào bơ ở trên người, hết câu này đến câu khác đòi đi tắm.

Bây giờ mất điện, Khương Bồ Đào lại say khướt, Phong Dục giúp cậu đi vệ sinh đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, muốn anh giúp cậu tắm là điều tuyệt tối không thể.

Anh quay người về phòng tắm, nhúng ướt một cái khăn tắm mang tới, ném lên mặt Khương Bồ Đào.

“Tự lau.”

Khăn mặt lạnh buốt phủ lên mặt, Khương Bồ Đào bị lạnh run lên một cái, cầm lấy khăn lau lung tung mắt và cổ của mình, lau tới lau lui một chỗ đến đỏ cả lên cũng không biết đổi qua chỗ khác.

Phong Dục đi tới cướp lấy khăn lau sạch hết kem bơ trên người Khương Bồ Đào, xoay người muốn đi lại bị cậu kéo góc áo.

Anh cũng không biết đây là lần thứ mấy trong hôm nay bị Khương Bồ Đào kéo góc áo rồi, mỗi lần anh đều sắp hết kiên nhẫn, nhưng lại cố gắng nhịn xuống hết lần này đến lần khác.

Khương Bồ Đào thấy Phong Dục quay đầu lại, cầm khăn lên ngu ngơ hỏi anh:

“Phong Dục, cậu lau không?”

Phong Dục cướp lấy khăn mặt, không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.

Nếu lúc Khương Bồ Đào tỉnh táo, dù cho là có nến cũng chắc chắn sẽ không chịu ngủ một mình, nhưng bây giờ đầu óc cậu mơ mơ màng màng lại không biết sợ gì nữa.

Chỉ là khi Phong Dục sắp đi ra ngoài, cậu nhỏ giọng gọi tên của anh.

Phong Dục dừng chân lại nhưng không quay đầu, chỉ nghe giọng nói của Khương Bồ Đào nhẹ nhàng truyền tới.

“Phong Dục...”

“Tôi ở đây, đừng sợ.”

--------