Chương 14: Em Trai

==============

Bản thân Khương Bồ Đào sợ bóng tối đến mức không chịu được, nửa đêm còn muốn chạy tới an ủi Phong Dục.

Việc này nghe thế nào cũng không thể tưởng tượng được, nhưng Khương Bồ Đào, người có một cái đầu đơn giản đã thực sự làm điều đó, thậm chí còn ở nhà người ta uống rượu say xỉn làm ầm cả lên.

Phong Dục nhìn Khương Bồ Đào đang cuộn tròn trên giường lẩm bẩm hai tiếng, lẽ ra phải cảm thấy bực bội và chán ghét, nhưng khóe môi nhịn không được mà cong lên, anh bước tới kéo chăn bông đắp cho Khương Bồ Đào rồi mới rời đi.

Khương Bồ Đào tỉnh dậy với cơn đau đầu, nửa đêm hôm qua cậu uống rượu mạnh, sáng ngày hôm sau không đau đầu mới là lạ, nhưng cậu lại không hiểu rõ được vì sao lại đau đầu.

Cậu nằm trên giường lẩm bẩm, chầm chậm mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ trước mặt, ký ức đêm qua từ từ ùa về trong tâm trí.

Nhưng ký ức chỉ lưu lại khoảnh khắc cậu ngồi ở trước tủ lạnh uống nước, còn lại... Khương Bồ Đào lắc lắc cái đầu, rốt cuộc cũng không nhớ ra được cái gì.

Khương Bồ Đào vén chăn đứng dậy, nhìn thấy ống tay áo ngắn cũn cỡn còn dính đầy kem, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Cậu tìm điện thoại di động trên bàn đầu giường, liếc nhìn thời gian, giờ này mà về nhà thay quần áo rồi đến trường thì nhất định là đã quá muộn rồi, cậu chỉ có thể gọi cho mẹ cậu trước để giải thích.

May mà mẹ Khương là người cởi mở, không truy hỏi quá nhiều.

Khương Bồ Đào cúp điện thoại, nhẹ nhàng mở cửa nhìn ra ngoài, phát hiện đây hẳn là phòng khách ở lầu hai, cửa các phòng khác đều đóng chặt.

Cậu bước xuống cầu thang, vừa đi một vòng thì đã nghe thấy Phong Dục đang nói chuyện điện thoại.

“Phong Dịch chuyển trường thì có liên quan gì đến tôi?”

“Nó là con trai của ông, không phải của tôi, tại sao ông lại muốn tôi chăm sóc?”

“Phong Thành Hải, ông có đang quá coi trọng bản thân mình không?”

Khương Bồ Đào dừng lại không dám đi xuống, khi nghe thấy lời nói của Phong Dục, cậu đột nhiên nghĩ đến học sinh mới chuyển tới lớp hai mà Dương Tri Ý đã nói đến.

Nghe nói người đó cũng họ Phong, có lẽ nào chính là Phong Dịch mà Phong Dục vừa mới nói đến, em trai của cậu ấy?

Khương Bồ Đào biết quan hệ giữa Phong Dục và gia đình không tốt, nhưng nguyên nhân cụ thể thì không rõ lắm, không ngờ rằng Phong Dục còn có em trai.

Phong Dục cúp điện thoại, nhìn thẳng lên cầu thang.

“Khương Bồ Đào, ra đây.”

Giọng điệu của anh rất lạnh lùng, như thể mối lương duyên giữa hai người đêm qua đã tan thành mây khói.

Khương Bồ Đào bước ra, cúi đầu xin lỗi:

“Tớ không phải là cố ý nghe ...”

Phong Dục không nhìn cậu nữa, rót cho mình một ly nước đá, ngẩng đầu uống cạn.

Khương Bồ Đào đợi Phong Dục uống nước xong, cậu kéo vạt áo bẩn của mình, hỏi:

“Phong Dục... Cậu có thể cho tớ mượn quần áo để mặc được không?”

Phong Dục liếc nhìn lớp kem đông cứng trên tay áo ngắn của Khương Bồ Đào, hơi cau mày:

“Tôi không còn đồng phục học sinh nào cả.”

Khương Bồ Đào suy nghĩ một chút, cảm thấy thỉnh thoảng không mặc đồng phục một lần hẳn là không sao.

“Quần áo khác cũng được.”

Phong Dục khoanh tay ngả người ra sau, vẻ mặt lãnh đạm, lời nói lạnh lùng.

“Khương Bồ Đào, cậu dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ luôn giúp cậu?”

“Chúng ta rất thân sao?”

“Mối quan hệ giữa tôi và cậu là gì?”

Phong Dục nói ra những lời tổn thương, đôi mắt xanh ngọc sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khương Bồ Đào.

Đầu Khương Bồ Đào đau nhức, nghe Phong Dục nói xong cũng có chút tức giận, nếu nói không tức giận thì là nói dối, nhưng cậu nhìn Phong Dục lùi lại một bước, trong lòng tràn đầy đề phòng, trong đầu đột nhiên xuất hiện dáng vẻ căng thẳng của Phong Dục trong bóng tối.

Từ lâu cậu đã biết rõ Phong Dục là người cứng miệng, hà cớ gì mới sáng sớm lại phải cùng anh đá chọi với đá chứ.

Khương Bồ Đào lại kéo vạt áo của mình, làm bộ như không nghe thấy lời nói của Phong Dục, cậu nhẹ giọng nói:

“Phong Dục, đầu tớ đau quá, tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy? Sao tớ không nhớ một chút gì cả?”

Đồng tử của Phong Dục đột nhiên co rút lại.

“Cậu không nhớ à?”

Khương Bồ Đào gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

“Tớ nhớ rõ ràng là tớ đang uống nước trong nhà bếp...”

Phong Dục ngắt lời Khương Bồ Đào:

“Khương Bồ Đào, cậu rốt cuộc ngốc nghếch đến cỡ nào, đến đồ uống và rượu cũng không phân biệt được sao?”

“Rượu?” Khương Bồ Đào ngạc nhiên chớp mắt.

Nói như vậy thì tối hôm qua cậu uống say rồi? Một hơi uống cạn? Cho nên mới không nhớ cái gì cả?



Cậu sờ lên cổ của mình, trên cổ thật sảng khoái, hẳn là đêm hôm qua Phong Dục đã chăm sóc cậu.

Rõ ràng là chăm sóc cậu cả một đêm, nhưng sáng sớm lại trưng ra cái vẻ mặt hung dữ.

Khương Bồ Đào nghĩ như vậy, càng không quan tâm đến sự lạnh nhạt của Phong Dục, tiến lên hai bước, đem khoảng cách của hai người rút ngắn hết mức có thể, cho đến khi cậu đứng trước mặt Phong Dục, giơ tay nắm lấy ống tay áo của Phong Dục, lắc qua lắc lại.

“Phong Dục, cho tớ mượn quần áo đi.”

Phong Dục nhìn Khương Bồ Đào trước mặt, trên mặt vẫn còn lưu lại dấu vết ngủ, bởi vì cậu tối hôm qua khóc, hai mắt đỏ hoe, tay áo ngắn cũn cỡn nhăn nhúm khi ngủ, chiếc quần không được cài cúc được nới lỏng ra giữa dây khóa kéo, chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng lộ ra một vòng tròn, mép hơi cong lên.

Khương Bồ Đào theo tầm mắt của Phong Dục nhìn chính mình, có chút bối rối khi nhìn thấy quần của mình.

Phong Dục đưa tay ra, và dưới đôi mắt hơi tròn xoe của Khương Bồ Đào, đầu ngón tay anh móc dây thắt lưng của Khương Bồ Đào và nâng nó lên.

“Khương Bồ Đào, cậu ở trước mặt tôi, ngay cả quần cũng không mặc đàng hoàng được sao?”

Đương nhiên Phong Dục biết rõ vì sao Khương Bồ Đào không cài cúc, nhưng vì Khương Bồ Đào đã quên chuyện tối hôm qua, anh liền không nói.

Lúc này, nhìn hai má của Khương Bồ Đào từ từ đỏ ửng lên, tâm trạng của Phong Dục đã tốt lên rất nhiều.

Sau khi kéo quần Khương Bồ Đào, đầu ngón tay Phong Dục lại móc cổ áo Khương Bồ Đào kéo giật, đầu ngón tay có chút mát lạnh chạm vào làn da ấm áp của Khương Bồ Đào, liền rút ra.

“Bẩn chết đi được, Khương Bồ Đào, đi tắm đi.”

Đầu của Khương Bồ Đào đau, không theo kịp mạch não của Phong Dực chút nào, bị Phong Dục xoay người đè vai, đẩy cậu ra sau, cậu ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.

Nhìn thấy máy nước nóng có đèn báo sáng, Khương Bồ Đào mới nhận ra điện đã được khôi phục.

Cậu tắm nước ấm một cách thoải mái, đầu óc đang đau nhói của cậu cũng đã tỉnh táo lên rất nhiều.

Tắt vòi nước, đứng trong phòng tắm, Khương Bồ Đào nhìn quần áo bẩn thỉu bên cạnh, cảm thấy rất mâu thuẫn.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Phong Dục đưa tay vào, cầm một ít quần áo.

Hai mắt Khương Bồ Đào sáng lên, bước tới cầm ôm lấy quần áo, vẫn không quên cầm tay Phong Dục lên lắc qua lắc lại.

“Cảm ơn!”

Phong Dục chỉ cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, anh lập tức thu tay lại, không rời đi, dựa lưng vào tường, hơi nhíu mày.

Sự việc ngày càng đi chệch hướng.

Khương Bồ Đào trông giống như một chiếc bánh gạo nhỏ, khi chạm vào liền bị xẹp xuống, khi chọc vào thì sẽ bị móp.

Nhưng chiếc bánh gạo nhỏ này cho dù làm thế nào cũng không đi.

Cho dù khuôn mặt anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, trở nên độc mồm độc miệng hay là đẩy cậu ra xa hết lần này đến lần khác.

Khương Bồ Đào sẽ ấm ức nhìn chằm chằm vào anh, sau đó lại mềm nhũn dính lấy, không đi cũng không chạy.

Cái loại cảm giác này rất tuyệt vời.

Phong Dục đã quen với việc bị người khác bỏ rơi, xa lánh và sợ hãi, nhưng lại không quen với việc được người ta dựa dẫm.

Anh không phải là một người đàn ông đáng để người ta dựa dẫm.

Phong Dục chậm rãi thở dài, rời khỏi cửa phòng tắm.

Anh nên tránh xa Khương Bồ Đào hoặc là khiến cho Khương Bồ Đào tránh xa anh.

Đến gần anh, sẽ không tốt cho Khương Bồ Đào.

Ánh nắng ban mai ấm áp từ cửa sổ đối diện chiếu vào phòng tắm, chiếu vào khóe mắt và lông mày của Phong Dục, sau khi anh rời đi, chầm chậm rời khỏi nơi đó, ánh nắng cuối cùng cũng chiếu vào trên bức tường và sưởi ấm bức tường trống rỗng.

Khương Bồ Đào phát hiện ra rằng Phong Dục không chỉ mang quần áo mà còn mang một cái qυầи ɭóŧ mới.

Chỉ là qυầи ɭóŧ có hơi rộng so với cậu, phần ở phía trước lại càng rộng hơn.

Khương Bồ Đào có chút xấu hổ, nghĩ đến vóc người Phong Dục không phải trắng nõn gì, ngoài chiều cao ra thì những nơi khác cũng không có đến nổi nào.

Sau khi mặc quần áo xong, Khương Bồ Đào bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Phong Dục đang ở phòng khách.

Phong Dục ném một túi bánh mì cho Khương Bồ Đào rồi đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Khương Bồ Đào cầm lấy bánh mì, chạy lon ton đi tới bên người Phong Dục, quay người lại, cho Phong Dục xem quần áo của mình.

“Phong Dục, có đẹp không?”

Phong Dục đưa cho Khương Bồ Đào một bộ quần áo thể thao thoải mái hợp thời trang, kiểu dáng trắng tinh, bên ngoài khoác một chiếc áo hoodie lớn, bởi vì kích thước quá lớn, mặt lên người Khương Bồ Đào nhất định sẽ không vừa, nhưng ống quần cùng ống tay áo đều xắn lên, không ngờ lại nhìn có chút lười biếng và đẹp mắt.

Khương Bồ Đào nhìn Phong Dục đầy mong đợi, Phong Dục chỉ liếc cậu một cái, không nói cái gì, trực tiếp đi ra ngoài.

Anh lặng lẽ dẫn Khương Bồ Đào ra khỏi con đường nhỏ trong khu biệt thự, một đường đi thẳng đến trạm xe buýt.

Khương Bồ Đào có thể cảm nhận được sự thờ ơ của Phong Dục, nghĩ đi nghĩ lại, cũng đoán được có lẽ là do cậu nghe được cuộc điện thoại của Phong Dục lúc sáng?

Nhưng cậu không cảm thấy Phong Dục là một người keo kiệt như vậy.

Đường đi trong khu biệt thự ban ngày cũng không có gì đáng sợ, thậm chí do được phủ xanh tốt nên phong cảnh cũng không tệ.

Nhưng mà Khương Bồ Đào không có thời gian xem, cậu đã đuổi theo Phong Dục suốt một đoạn đường.



Sau khi đợi xe buýt, Phong Dục lại tìm một chỗ đứng tốt, không thèm nhìn Khương Bồ Đào.

Buổi sáng xe buýt rất đông đúc, Khương Bồ Đào nhanh chóng bị đẩy sang bên khác, cách Phong Dục rất xa, cậu thường xuyên nhìn Phong Dục, thậm chí gọi Phong Dục vài lần nhưng Phong Dục đều phớt lờ.

Khương Bồ Đào chán nản cúi đầu xuống, tủi thân bị ép chặt vào góc tường.

Phong Dục thân hình cao lớn, từ xa liếc nhìn Khương Bồ Đào một cái, đầu ngón tay di chuyển, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, bấm vào App.

Khương Bồ Đào cảm thấy điện thoại rung lên liền lấy ra xem thử, không ngờ hệ thống lại chủ động nói chuyện với mình.

Hệ thống: Quần áo rất hợp với cậu.

Khương Bồ Đào cuối cùng cũng nở một nụ cười trên môi và lịch sự cảm ơn.

Mãi đến khi xuống xe buýt, Khương Bồ Đào mới có cơ hội đứng bên cạnh Phong Dục.

Nhưng Phong Dục hoàn toàn không nhìn Khương Bồ Đào, anh không liếc ngang mà đi thẳng đến trường.

Khương Bồ Đào liếc nhìn ống tay áo của Phong Dục, mấy lần muốn đi lên cầm lấy, nhưng đều bị sự nhát gan của cậu ngăn lại.

Cậu chỉ có thể nhanh chóng đi theo Phong Dục, vừa đến cửa, đột nhiên có người hét to tên của Phong Dục lên.

“Phong Dục!”

Phong Dục dừng lại, Khương Bồ Đào suýt chút nữa đυ.ng vào lưng của Phong Dục.

Cậu và Phong Dục cùng nhau nhìn sang, thấy một thiếu niên ăn mặc hợp thời trang chạy tới, với mái tóc màu vàng sau hai tai, trên tai đeo khuyên, mang cặp sách trên lưng và không mặc đồng phục học sinh.

Bình thường những người không mặc đồng phục học sinh, ngoại trừ trường hợp đặc biệt của Khương Bồ Đào, thì chính là những học sinh mới chuyển trường chưa nhận được đồng phục.

Khương Bồ Đào nhìn người thiếu niên chạy tới, thầm nghĩ, đây là em trai của Phong Dục sao? Cậu ta trông chẳng giống Phong Dục chút nào, cũng không đẹp trai như Dương Tri Ý đã nói, ngược lại thì Dương Tri Ý nói đúng một điểm đó là cậu ta kém hơn nhiều so với Phong Dục rất nhiều.

Cậu thiếu niên chặn đường Phong Dục, cười hai tiếng với hàm ý khó hiểu.

“Người em trai này đặc biệt chuyển trường đến tìm anh, người làm anh trai như anh không quản sao? Bố hẳn là đã gọi điện thoại cho anh rồi đúng không?”

Khương Bồ Đào đứng ở phía sau Phong Dục một chút, lần này cậu không chút do dự nắm lấy tay áo của Phong Dục.

Phong Dục không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn cậu thiếu niên.

“Có liên quan gì đến tôi sao?”

Cậu thiếu niên trợn mắt, không nói chuyện với Phong Dục nữa, mà ngược lại cậu ta nhìn về phía Khương Bồ Đào.

Cậu ta cẩn thận nhìn Khương Bồ Đào, thấy quần áo trên người cậu rõ ràng là không phù hợp, vẻ mặt trông rất kỳ quái.

“Cậu là bạn của Phong Dục? Nhìn thấy chưa? Anh ta đối xử với em trai ruột như vậy đó.”

Khương Bồ Đào mím môi không nói gì.

Cậu thiếu niên lại nói:

“Tôi tên là Phong Dịch, cậu tên gì? Cậu làm thế nào mà làm bạn với Phong Dục vậy? Tôi không ngờ một người như anh ta lại có thể có bạn... "

Phong Dịch nói xong, sắc mặt của Khương Bồ Đào lạnh đi.

Đôi mắt đen luôn trong veo có chút tức giận, cậu bước tới đứng trước mặt Phong Dục, kéo tay áo Phong Dục đi về phía trước.

“Phong Dục, chúng ta đi!”

Nhìn Khương Bồ Đào đang kéo anh đi ở phía trước, vẻ mặt thờ ơ của Phong Dục mang theo chút kinh ngạc.

Phong Dịch bị xem nhẹ không hề tức giận mà chỉ đứng ở đằng sau hét lên:

“Này, cậu tên gì? Chúng ta cũng làm bạn bè của nhau đi, như thế nào?”

Khương Bồ Đào phớt lờ cậu ta, tức giận hỏi Phong Dục:

“Đây chính là em trai ruột của cậu? Cậu làm sao có thể có một người em trai như vậy!”

Khóe môi Phong Dục từ từ cong lên, sự lạnh nhạt giữa hai người cũng từ từ tan ra. “Chỉ là có quan hệ huyết thống.”

“Cũng không tính là ruột thịt.”

Khương Bồ Đào quay lại, nhìn thấy nụ cười trên môi Phong Dục, chớp chớp mắt, cười nói.

“Phong Dục, cậu cười lên thật sự rất đẹp.”

Phong Dục không nói gì, chỉ nhìn xuống khuôn miệng nhếch lên của Khương Bồ Đào.

Hai người cứ như vậy lôi lôi kéo kéo vào lớp, Khương Bồ Đào đang thu dọn đồ đạc thì điện thoại của cậu rung lên, lần thứ hai hôm nay hệ thống gửi tin nhắn cho anh.

Hệ thống: Khương Bồ Đào, cậu cười lên trông rất đẹp.

-----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Dục: Tránh xa Khương Bồ Đào.

Hệ thống: Quần áo rất hợp với cậu, cậu cười lên trông rất đẹp.

Khương Bồ Đào: :)