Chương 15: Lựa Chọn

=====================

Nụ cười trên môi của Khương Bồ Đào càng tăng lên, cậu nhanh chóng gõ bàn phím.

Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống, hôm nay ngài rất khác mọi khi. Bất cứ lúc nào ngài cũng có thể thấy tôi sao?

Trong những cuốn tiểu thuyết về hệ thống mà Khương Bồ Đào đã đọc, mặc dù hệ thống không có hình dáng cụ thể, cũng không thấy được mặt của hệ thống ở đâu, nhưng dường như bất cứ khi nào cũng có thể biết được ký chủ đã xảy ra chuyện gì.

Hệ thống: Thỉnh thoảng có thể biết được.

Hệ thống không thể đưa ra một câu trả lời khẳng định cho câu hỏi.

Khương Bồ Đào suy đoán việc này có phải liên quan đến năng lượng hay không? Bởi vì năng lượng của hệ thống không đủ, cho nên không thể nào lúc nào cũng bên cạnh cậu?

Tuy nhiên cậu cũng không để chuyện này ở trong lòng quá lâu, chuyện mà cậu nghĩ tới là độ hảo cảm của Phong Dục đối với cậu.

m 93 điểm.

Qua bao nhiêu ngày như vậy, nhưng độ hảo cảm vẫn thấp đến mức làm người ta sợ hãi.

Nếu chỉ dựa vào việc hoàn thành các nhiệm vụ công lược do hệ thống đặt ra thì quá trình phát triển độ hảo cảm sẽ rất chậm, thậm chí Khương Bồ Đào còn nghi ngờ rằng cậu có thể nào làm cho độ hảo cảm tăng trưởng thành số dương trước khi tốt nghiệp trung học được hay không.

Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống, ngài còn cách nào khác có thể giúp tôi tăng độ hảo cảm lên không? Khi tôi xem những hệ thống công lược trong các quyển tiểu thuyết khác, tất cả chúng đều rất lợi hại.

Phong Dục nhìn vào chiếc điện thoại, thoát khỏi App, không trả lời lại.

Khương Bồ Đào đang lo lắng độ hảo cảm của cậu đang tăng quá chậm phải không? Phong Dục dùng ánh mắt dò xét nhìn Khương Bồ Đào, thầm nghĩ hôm qua cho năm điểm là quá nhiều.

Khương Bồ Đào cảm thấy có chút thất vọng khi không nhận được câu trả lời của hệ thống.

Tuy nhiên cậu rất nhanh đã không còn thời gian để thất vọng nữa, bởi vì lớp phó học tập đã bắt đầu thu bài tập về nhà.

Tối hôm qua sau khi Khương Bồ Đào về đến nhà đã nhanh chóng chạy đến nhà của Phong Dục, cả cặp cũng không mang theo, bài tập về nhà cũng không có làm một chữ, hôm nay cậu không thể tránh khỏi việc bị giáo viên phê bình.

Phong Dục nhìn Khương Bồ Đào đang giải thích với lớp phó học tập với ánh mắt rất lạnh lùng, hoàn toàn không có ý định sẽ giúp cậu giải thích.

Sau khi lớp phó học tập rời đi, những bạn nữ ngồi bàn phía trên đầu đều tò mò quay lại nhìn, đồng thời lên tiếng chế giễu Khương Bồ Đào:

“Khương Bồ Đào, cậu thật là dũng cảm, không làm một bài tập về nhà nào cả?”

Khương Bồ Đào không ngờ rằng những bạn nữ ngồi ở trên hàng ghế đầu sẽ quay lại nói chuyện với cậu, điều này làm cậu khẩn trương đến mức nói không trôi chảy.

“Đi ra ngoài, đã xảy ra một số chuyện bất ngờ xảy ra, nên không thể hoàn thành bài tập.”

Một bạn nữ cột tóc đuôi ngựa, nhìn thấy dáng vẻ của Khương Bồ Đào không nhịn được cười to hai tiếng:

“Cậu không cần căng thẳng như thế, tớ cũng đâu có ăn thịt cậu.”

Sau khi nói xong cô gái tự giới thiệu về bản thân mình:

“Tớ tên là Lư Tư Nhu.”

“Cậu không biết rằng, mấy ngày qua khi cậu đến lớp điều đầu tiên là nói chuyện cùng với Phong Dục, không cùng nói chuyện với mọi người xung quanh, vì thế tất cả bọn tớ đều rất tò mò về cậu.”

Sau khi nói xong Lư Tư Nhu lén liếc mắt nhìn Phong Dục đang ngồi một bên, cúi đầu xuống chăm chú đọc sách, Phong Dục đang lật qua một trang sách, làm như hoàn toàn không nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.

Trên mặt Khương Bồ Đào không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng, cậu thật sự chỉ quan tâm lo lắng mối quan hệ với Phong Dục, mà lại không hòa đồng với các bạn học mới…

Nhìn thấy cuộc nói chuyện giữa Lư Tư Nhu và Khương Bồ Đào diễn ra vui vẻ, bạn cùng bàn với Lư Tư Nhu cũng quay lại, nở nụ cười tươi và nói chuyện cùng với Khương Bồ Đào.

Ngồi cùng bàn với Lư Tư Nhu cũng là một bạn nữ có dáng rất cao, tóc được cắt ngắn trông rất gọn gàng, cô ấy vui vẻ đưa tay ra nói:

“Xin chào, tiểu Bồ Đào, tớ tên là Lệ Tân.”

Khương Bồ Đào vội vàng giơ tay ra, không nghĩ đến Lệ Tân nắm tay cậu bóp hai lần, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc:

“Không thể tin được? Tay cậu lại mềm như vậy?”

Vừa nói, hai tay cô ấy vừa nắm lấy tay cậu lần nữa rồi còn nhéo nhéo, sau đó cô ấy liếc nhìn Phong Dục, ánh mắt dường như mang theo một chút ghen tị.

Khương Bồ Đào nhìn thấy không thể nào giải thích được, cậu không thể nói lên lời nào, khi bị hai bạn nữ cùng nhau trêu ghẹo như thế.

Tuy nhiên chỉ sau đó vài phút, số điện thoại liên lạc đã được lưu lại, cả Wechat cũng đã được thêm, trước lòng tốt và sự nhiệt tình của người khác Khương Bồ Đào không hề có một chút phòng bị nào.



Mãi cho đến khi Phong Dục đóng quyển sách lại, lạnh nhạt nói:

“Đã chuẩn bị vào học.”

Hai cô gái chỉ biết nhìn nhau, rồi cùng nhau quay đầu lại.

Khương Bồ Đào khẽ thở phào một hơi, thầm nghĩ nếu tiếp tục nữa thì đến cả địa chỉ nhà cũng phải nói ra.

Phong Dục nhìn cậu một cái, ánh mắt mang theo sự nặng nề, không thể thấy rõ được cảm xúc.

Tiết tự học buổi sáng bị giáo viên chủ nhiệm Triệu Giai m chiếm mất, tiết đầu tiên được bắt đầu bằng môn ngữ văn.

Cả người Khương Bồ Đào mặc một bộ quần áo bình thường nên rất dễ bị chú ý, vừa vào lớp Triệu Giai m đã nhìn thẳng về phía cậu, nhưng cũng may mắn Khương Bồ Đào đã chủ động đứng lên nhận lỗi của mình, thái độ rất chân thành, vì thế Triệu Giai m cũng chỉ xua tay để cậu ngồi xuống.

Trong giờ học, một vài quyển sách và bài thi của Khương Bồ Đào đều ở nhà, do đó cậu không thể tránh được việc xem chung với Phong Dục, mà Phong Dục cũng không từ chối cậu.

Đang học được hơn nửa tiết, điện thoại di động của Khương Bồ Đào liền rung lên.

Lúc đầu Khương Bồ Đào vốn không muốn để ý đến nó, nhưng mà nó vẫn không ngừng rung động, cậu bắt buộc phải lén lấy di động ra xem thử.

Dương Tri Ý liên tục gửi tin nhắn một cái rồi một cái oanh tạc Wechat của Khương Bồ Đào, nghĩ rằng Khương Bồ Đào có khả năng sẽ phớt lờ, cậu ta liền chuẩn bị tiếp tục tấn công.

Khương Bồ Đào mở Wechat lên xem, không thấy Dương Tri Ý nói gì, cậu trực tiếp nhắn một dấu chấm hỏi qua.

Dương Tri Ý: Khương Bồ Đào! Cậu được lên trên diễn đàn!

Nói xong, Dương Tri Ý liên tục gửi mấy tấm ảnh chụp màn hình, mỗi bài viết đều gắn chữ HOT, tiêu đề của bài viết nhìn vào thật sự khiến người ta giật mình.

"Ở trường THPT số 2, xuất hiện một hồ ly tinh nam thật đáng sợ, biết không thể quyến rũ được anh trai liền quay lại câu dẫn người em trai."

"Tại sao anh em nhà họ Phong lại xảy ra mâu thuẫn? Ấn vào để xem tình yêu đồng tính bí mật."

"Báo cáo! Tối qua, có một em trái cây nào đó đã làm trò đồϊ ҍạϊ cùng với nam thần ngay trong khuôn viên trường, nhưng mà ai ngờ được lại bị vợ cả bắt gian tại trận ngay ở cổng trường!"

Cả một đám toàn những tên có trí tưởng tượng phong phú, làm cho Khương Bồ Đào xem xong phải há miệng ngạc nhiên, cậu lập tức nhấp vào diễn đàn của trường, mở xem từng bài từng bài một, bên trong không chỉ có suy đoán mối quan hệ giữa cậu với Phong Dục và Phong Dịch, mà còn có cả những tấm ảnh chụp lén bọn họ.

Bộ quần áo rộng lớn trên người Khương Bồ Đào rõ ràng đã trở thành bằng chứng cho tất cả những suy đoán này, thậm chí còn có một số "nhân chứng" đã nói rằng trước đây đã "tận mắt nhìn thấy" Phong Dục mặc bộ đồng phục giống như vậy.

Khương Bồ Đào ở trường THPT số 2 vẫn rất bình thường mờ nhạt, vài ngày trước đó, bởi vì dáng người vô cùng hấp dẫn nên cậu đã gây lên một trận mưa bão mà chính bản thân cậu cũng không biết, vài ngày sau, lại bởi vì liên quan đến Phong Dục và Phong Dịch một lần nữa lại thành nhân vật nổi tiếng, nhưng mà họ đều là những người bị tất cả mọi người xúc phạm.

Chủ nhiệm lớp Triệu Giai m nhìn qua vài lần, Phong Dục dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên trên mặt bàn, nhắc nhở Khương Bồ Đào.

"Đang nhìn cái gì vậy?"

Anh ngồi sát bên Khương Bồ Đào nhất, nên Phong Dục nhìn thấy rất rõ ràng vẻ mặt ngạc nhiên của Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào lập tức đem điện thoại di động trên tay cất vào trong túi, lần nữa nhìn chăm chú vào bài thi, không định nói chuyện này với Phong Dục.

"Không có chuyện gì! Tiếp tục nghe giảng bài thôi!"

Chủ nhiệm lớp Triệu Giai m nhìn thấy cậu ngẩng đầu nhìn lên nghe giảng bài, lúc này mới chịu thu hồi ánh mắt lại.

Phong Dục liếc mắt nhìn Khương Bồ Đào, không tiếp tục nói gì nữa.

Khương Bồ Đào nhớ lại một số lời nói chửi bới trên diễn đàn, trong lòng có một chút khó chịu, nhưng mà cậu cũng không quá xem trọng chuyện đó.

Cậu sợ bóng tối, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sợ việc này.

Không nghĩ đến sự việc chưa được giải quyết xong, thì lại có một sự việc khác xảy ra tiếp, sau khi tiết thứ nhất trong ngày kết thúc, Phong Dịch liền chạy tới trước cửa đầu tiên, gõ cửa, lớn tiếng gọi:

"Khương Bồ Đào, anh đi ra đây một chút."

Lớp học trong nháy mắt yên tĩnh vài giây, hầu như tất cả các bạn học trong lớp đều biết đến các bài viết trên diễn đàn của trường, nhưng mà chỉ dám lén lút quan sát Khương Bồ Đào và Phong Dục, nhưng lúc này đây, Phong Dịch lại đến tìm gặp Khương Bồ Đào, làm cho một đám bọn họ phải trợn to hai mắt để nhìn.

Khương Bồ Đào cũng hết sức ngạc nhiên, sau đó lập tức cảm thấy không thoải mái, ấn tượng mà Phong Dịch để lại trong cậu thật sự là không tốt cho lắm, không muốn liên quan đến cậu ta.

Nhưng có vẻ như Phong Dịch không chịu bỏ cuộc, không ngừng đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi tên Khương Bồ Đào, Khương Bồ Đào cũng chỉ có thể đứng dậy, vỗ vào vai của Phong Dục:

"Phong Dục, để tớ đi ra ngoài một lát."

Phong Dục không nhúc nhích, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu một cái thật sâu.



Chính lúc Khương Bồ Đào cho là Phong Dục sẽ không nhường đường cho cậu đi ra ngoài, thì Phong Dục lại quay người sang một bên nhường ra một lối đi.

Khương Bồ Đào bước tới cửa, nhăn mày nhìn về phía của Phong Dịch:

"Có chuyện gì hay không?

Phong Dịch lấy ra cái điện thoại di động, bấm mở Wechat, giọng nói vẫn lớn như trước:

"Khương Bồ Đào, tôi thật sự là có tình cảm đối với anh, anh có thể cho tôi thêm Wechat được không?"

Chân mày của Khương Bồ Đào càng nhíu chặt hơn, cậu nhạy cảm nhận ra sự ồn ào hỗn loạn ở trong lớp cùng với những giọng nói thì thầm trò chuyện bàn tán với nhau, những tiếng nói chuyện kia vẫn vang lên liên tục không ngừng.

"Không thêm." Khương Bồ Đào từ chối, giọng nói lạnh lùng, không giống với dáng vẻ đáng yêu trước mặt Phong Dục một chút nào.

Bộ dáng của cậu lớn lên rất nổi bật, bởi vì có một đôi mắt đen trong veo, nên làm cho cả người cậu lộ ra một chút dịu dàng, mềm mại, nhưng mà lúc này cậu lại khép hờ mi mắt, nét mặt lạnh lùng, mang theo một cảm giác xa lạ, tưởng như là thay đổi thành một người khác vậy.

Phong Dịch nhếch mép cười lớn lên, nụ cười kia làm cho người khác vô cùng khó chịu.

Cậu ta liếc mắt nhìn Phong Dục vẫn ngồi ở trong lớp không chú ý đến bọn họ, cố ý cúi người xuống đến gần bên tai của Khương Bồ Đào, trước lúc Khương Bồ Đào kịp kéo dài khoảng cách ra, rất nhanh nhỏ giọng nói:

"Nếu anh muốn biết về chuyện tình cảm của Phong Dục, thì anh nhất định phải thêm tôi."

"Không có một ai biết rõ chuyện của anh ta hơn so với tôi đâu."

Khương Bồ Đào bỗng dưng nghĩ đến mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa Phong Dục và người nhà, nhớ tới cuộc điện thoại thúc giục Phong Dục nhanh chóng đi gặp bác sĩ tâm lý kia, còn có một đóng đổ nát mà Phong Dục đã đập phá tối ngày hôm qua.

Nhìn thấy được Khương Bồ Đào bắt đầu lung lay, Phong Dịch lắc lư điện thoại di động, nhướng mày:

"Thêm chứ?"

Khương Bồ Đào lạnh nhạt lấy điện thoại di động ra, thêm wechat của Phong Dịch.

Cậu cũng không phải vì lời nói của Phong Dịch mà đồng ý thêm cậu ta, mà là cậu sợ rằng nếu không đồng ý thêm, thì Phong Dịch sẽ tiếp tục làm ầm ĩ ở cửa lớp.

Khương Bồ Đào suy nghĩ đợi sau khi Phong Dịch đi rồi, sẽ lập tức kéo cậu ta vào danh sách đen!

Còn về phần chuyện của Phong Dục, Khương Bồ Đào quả thực rất muốn biết, nhưng tuyệt đối không phải từ trong miệng của Phong Dịch.

Mục đích của Phong Dịch đã đạt được, liền cười ha hả quay người rời khỏi.

Vẻ mặt Khương Bồ Đào vẫn còn lạnh lùng, bước đi về chỗ ngồi của mình, đợi đến lúc đứng trước mặt của Phong Dục, lại khôi phục lại dáng vẻ ngoan ngoãn, yếu đuối như ngày thường.

Cậu đứng ở một bên, đợi Phong Dục nhường đường cho cậu đi vào.

Nhưng không ngờ cậu đợi một lúc lâu như vậy mà Phong Dục vẫn không di chuyển.

Khương Bồ Đào nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Phong Dục, nói nhỏ:

"Phong Dục, nhường đường cho tớ đi vào với."

Phong Dục nâng mắt lên nhìn cậu một cái, nhưng vẫn không có di chuyển.

Khương Bồ Đào suy nghĩ có phải là bởi do cậu và Phong Dịch nói chuyện với nhau, nên làm cho Phong Dục không vui không, vì thế, khi nói chuyện giọng điệu càng mềm mại hơn:

"Phong Dục, nhường đường cho tớ đi vào đi."

Phong Dục giơ tay, mạnh mẽ nắm lấy vạt áo của Khương Bồ Đào bắt buộc cậu phải cúi người xuống, môi mỏng suýt nữa là chạm vào lỗ tai của Khương Bồ Đào, giọng điệu lạnh lùng:

"Khương Bồ Đào, đang mặc quần áo của tôi, mà cậu lại dám thêm Wechat của Phong Dịch sao?"

"Nếu như cậu muốn được đi vào, tôi cho cậu hai lựa chọn."

"Một, cởϊ qυầи áo ra."

"Hai, xóa wechat."

----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Bồ Đào: Cậu xác định là muốn tớ cởi ra cho nhiều người như vậy xem sao?

Phong Dục:… Cậu cởi đi, tôi đảm bảo sẽ không làm gì cả.