Chương 16

Khương Bồ Đào chớp chớp mắt, một giây cũng không nghĩ, lập tức lấy điện thoại di động ra ngay đem tài khoản Wechat vừa mới thêm vào kéo thẳng vào danh sách đen, sau đó nhét điện thoại di động vào trong tay của Phong Dục:“Cậu kiểm tra thử!”

“Thật ra, ngay từ đầu tớ đã không muốn thêm, nhưng mà cậu ta lại liên tục đứng ở trước cửa lớn tiếng kêu la, lại có nhiều người nhìn như vậy… Quả thực là tớ không còn cách nào khác nên mới đồng ý thêm, tớ vốn cũng định chờ cậu ta đi thì sẽ xóa ngay.”

Phong Dục cầm điện thoại di động, không tiếng động nhìn cậu vài giây, lúc này mới nhường ra vị trí, nhưng mà lại chỉ có tránh ra một chút, cố ý khiến cho Khương Bồ Đào phải nhích từng chút một để đi vào trong.

Chân của Khương Bồ Đào đυ.ng vào chân của Phong Dục, cuối cùng cậu cũng trở về được chỗ ngồi của mình trước khi tiếng chuông vào học vang lên, vừa quay đầu đã nhìn thấy Phong Dục đang xem Wechat của cậu.

“Đã thực sự bị xóa rồi!” Khương Bồ Đào nói.

“Ừ.”

Đầu ngón tay của Phong Dục chuyển động trượt trên màn hình điện thoại, đột nhiên mang màn hình quay qua đối diện với mặt của Khương Bồ Đào.

“Khương Bồ Đào, đây là cái gì?”

Khương Bồ Đào sững sờ hai giây, khi nhìn thấy trên khung Wechat có một hộp thoại tin nhắn ở trên đầu được đánh dấu bằng ngôi sao.

“Cái này là… Wechat của cậu đấy sao?

Phong Dục nhướng mày, ngón tay chỉ vào một ghi chú dài phía trên, hỏi:

“Đây là tôi sao?”

Khương Bồ Đào vừa nhấc tầm mắt, nháy mắt mặt đỏ.

Làm sao mà cậu lại có thể quên điều này được chứ!

Chỉ nhìn thấy Phong Dục đã xem nội dung ghi chú: Chồng tương lai thương yêu nhất của tôi.

Thấy Khương Bồ Đào không nói một lời nào, Phong Dục cũng không có ý định sẽ bỏ qua cho cậu:

“Chồng tương lai? Người thương yêu nhất? Khương Bồ Đào, tại sao tôi lại không nhớ rằng bản thân đã đồng ý sẽ làm chồng của cậu vậy?”

Lúc bị Phong Dục hỏi, trên đầu của Khương Bồ Đào gần như là đang bóc khói, cậu bổ nhào về phía trước muốn cướp lại điện thoại, Phong Dục vừa giơ tay lên, Khương Bồ Đào liền bổ nhào vào trong lòng của Phong Dục, làm cho chóp mũi ngập tràn hơi thở lạnh lẽo của Phong Dục.

Phong Dục đưa tay ra nhéo nhéo vào sau gáy của Khương Bồ Đào, anh hung ác nói:

“Đừng có gọi loạn, có hiểu rõ không?”

Khương Bồ Đào ra sức gật đầu, chống tay lên ngực của Phong Dục để ngồi dậy, nhưng Phong Dục lại đột nhiên kéo cổ áo ở phía sau của Khương Bồ Đào ra, rồi nhẹ nhàng buông tay, điện thoại theo đó rơi vào cổ áo phía sau của Khương Bồ Đào.

Điện thoại di động lạnh lẽo dán vào da của Khương Bồ Đào, làm Khương Bồ Đào theo bản năng ngồi thẳng dậy, khẽ kêu một tiếng, điện thoại di động theo sống lưng của Khương Bồ Đào một đường rơi thẳng xuống, lại bị kẹt ở trên mông cậu.

Phong Dục tưởng là điện thoại sẽ rơi ở trên ghế, nhưng mà không thể nghĩ tới nó sẽ bị kẹt ở tại chỗ đó, tầm mắt của anh dừng lại ở phía sau của Khương Bồ Đào, ý tứ rất rõ ràng.

Khương Bồ Đào nhanh chóng đưa tay bắt lấy điện thoại di động, nhét ngay vào trong túi, cũng không dám ngước lên nhìn Phong Dục nữa.

Phong Dục cũng không làm điều gì khác, quay người lại bắt đầu tiếp tục nghe giảng.

Tiết học bắt đầu chưa được một nửa, Khương Bồ Đào đã không nhịn được viết một tờ giấy rồi đẩy qua.

Phong Dục cúi đầu mở tờ giấy ra xem, chỉ thấy trên mặt phía trên vẽ một khuôn mặt tươi cười, mặt phía sau viết:

“Nếu về sau lúc mà chúng ta không thể gặp mặt nhau nữa, cậu có thể sử dụng Wechat để trò chuyện nhiều hơn không?”

Khương Bồ Đào vẫn luôn ngồi nhìn trộm Phong Dục, cậu tưởng là Phong Dục chắc sẽ không trả lời, nhưng không ngờ lại thấy Phong Dục dùng tay trái cầm bút lên viết vài chữ:

“Tôi sẽ xem xét.”

Nhìn thấy dòng chữ đẹp trên đó, Khương Bồ Đào vừa ngạc nhiên bởi vì Phong Dục có thể viết bằng tay trái, và cũng vừa thất vọng vì câu trả lời của Phong Dục.

Tiết thứ hai đã kết thúc, bài giảng phải dừng ở giữa chừng.

Khương Bồ Đào cùng với các bạn học đi ra ngoài, nhìn thấy Phong Dục quay người đi hướng khác, liền hỏi anh:

“Phong Dục, cậu đi đâu vậy?

Phong Dục không trả lời lại, anh cứ như vậy mà bỏ đi, cho đến khi tiết thứ ba bắt đầu được một nửa anh mới quay trở lại.

Anh hình như đã nói với thầy giáo, thầy gật đầu đồng ý cho anh đi vào học.

Khi Phong Dục vừa ngồi xuống, Khương Bồ Đào liền nhỏ giọng hỏi:

“Phong Dục, vừa rồi cậu đã làm gì vậy? Tại sao đến bây giờ mới trở về thế?”

Phong Dục mở sách ra, vốn cũng không muốn trả lời lại, nhưng khi thấy Khương Bồ Đào cứ nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên dựa sát lại gần, nhỏ giọng nói:

“Khương Bồ Đào, cậu thật sự xem tôi là chồng của cậu sao? Ngay cả việc tôi đi chỗ nào cậu cũng muốn quản lý sao?”

Khương Bồ Đào há miệng, một câu cũng không thể nói được.

Phong Dục ngồi thẳng người, không để ý đến cậu nữa.

Khương Bồ Đào bị trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, suy nghĩ một chút, ở dưới bàn lấy điện thoại từ trong túi ra, nhấn vào nút “Nhiệm vụ công lược ngẫu nhiên.”

Nhiệm vụ rất nhanh xuất hiện, nhìn thấy một câu thật dài, Khương Bồ Đào khẽ nhíu mày:

“Chơi tam sao thất bản bằng tai nghe điện thoại cùng với nam thần.” Nhưng mà phải làm như thế nào để có thể hoàn thành nhiệm vụ? Nếu cậu trực tiếp nói với Phong Dục cậu muốn chơi trò chơi với anh, thì không biết Phong Dục có xem cậu là một đứa ngu ngốc không?

Ngay lúc này, tin nhắn của Dương Tri Ý đột nhiên nhảy lên.

Khi Khương Bồ Đào mở ra, nhanh chóng đã biết được vừa rồi Phong Dục đi ra ngoài để làm gì, Dương Tri Ý nói cho cậu biết là những bài viết trên diễn đàn trường đã bị xóa đi sạch sẽ, ngay cả những bài viết có nội dung liên quan cũng đều bị xóa hết.

Với tư cách là bạn bè tốt của người có liên quan, Dương Tri Ý lúc nào cũng luôn vào theo dõi và cũng không quên dò la thêm tin tức.

Dương Tri Ý: Bồ Đào, cậu và nam thần đã phát triển đến mức độ nào rồi vậy? những bài viết này nhìn một cái cũng biết là do Phong Dục tìm người xóa, trừ bỏ cậu ấy ra thì không còn ai có đủ khả năng để làm những việc này.

Khương Bồ Đào cúi đầu suy nghĩ, đã ở mức độ nào?

Độ hảo cảm âm 93 điểm!

Tâm trạng của cậu giống tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, vừa mới vui vẻ bởi vì Phong Dục bí mật xử lý và xóa đi mấy bài đăng đó, nhưng rồi lại vì độ hảo cảm thấp đến đáng sợ nên thấy buồn.

Cậu trả lời Dương Tri Ý một cách qua loa, đang định cất lại điện thoại di động của mình, thì bỗng nhiên cậu nhìn thấy người anh trai bận trăm công ngàn việc của mình vậy mà lại gửi một tin nhắn Wechat cho mình.

Khương Thính Nghiên: Bồ Đào, sắp tới anh sẽ về nước ở lại mấy ngày, trong nước có một cuộc hội thảo về nghiên cứu và thảo luận tâm lý học, giáo sư dự tính sẽ mang anh đi theo để tham gia cùng.

Khương Bồ Đào nhìn nội dung được gửi đến, hai mắt sáng lên, có chút chờ đợi.

Anh trai của cậu, Khương Thính Nghiên và cậu hoàn toàn không giống nhau, anh ấy rất có năng khiếu học tập, anh ấy đã thi đậu ngành tâm lý học tại một trường đại học có tiếng ở nước ngoài, việc học bên đó rất nặng nề, nên vào các kỳ nghỉ đông và nghỉ hè anh ấy cũng không xác định là có thể trở về hay không, cậu nhớ lần gần nhất được gặp anh trai cách đây cũng gần một năm rồi.

Khương Bồ Đào đang muốn hỏi cụ thể một chút, thì giọng nói của Phong Dục đột nhiên truyền đến:

“Khương Bồ Đào, cậu thi vào lớp một, là bởi vì giờ học được ngồi chơi điện thoại sao?”

Khương Bồ Đào lập tức cất ngay điện thoại di động, nghĩ rằng sau khi tan học rồi hỏi cũng chưa muộn, còn không quên nhỏ giọng cầu xin Phong Dục tha thứ:

“Tớ sai rồi.”

Đến buổi trưa, bởi vì tối hôm qua Khương Bồ Đào ở lại nhà của Phong Dục, nên trưa hôm nay cả hai người đều không có cơm ăn.

Khương Bồ Đào nhìn thấy các bạn trong lớp liên tục đi ra ngoài, hỏi:

“Phong Dục, cậu có muốn đi căn tin ăn với tớ không?”

Cậu tưởng rằng Phong Dục sẽ từ chối, không nghĩ tới Phong Dục thật sự đứng lên:

“Đi thôi.”

Khương Bồ Đào lập tức đuổi theo sít sao, lúc bọn họ đi ra đã quá muộn, phía hành lang dường như đã không còn một bóng người.

Phong Dịch đang đứng dựa vào một bên, dễ dàng nhận thấy là anh đang đứng đợi người.

Khương Bồ Đào nhìn thấy cậu ta, sắc mặt bỗng nhiên tối lại, người này sao lại giống như âm hồn không tan quá vậy.

Phong Dịch mỉm cười đi tới, lắc lắc điện thoại, hỏi:

“Khương Bồ Đào, anh thật xấu, vừa mới thêm Wechat của em xong liền kéo vào danh sách đen? Thay đổi sắc mặt nhanh như vậy sao? Anh nói đi, có phải là do Phong Dục xóa hay không?”

Khương Bồ Đào níu lấy ống tay áo của Phong Dục, nhìn Phong Dục đang đứng bên cạnh dựa vào gần, lạnh giọng nói:

“Không phải việc của cậu!”

Phong Dịch cất lại điện thoại, không tính tiếp tục truy hỏi đến cùng, ngược lại hỏi:

“Khương Bồ Đào, cùng nhau đi ăn cơm có được hay không?”

Khương Bồ Đào thấy rằng Phong Dịch giống như là không nghe hiểu được tiếng người, cậu lôi kéo Phong Dục rời đi cũng không thèm quay đầu lại.

Trong đầu rất là buồn bực nên toàn bộ quá trình cậu đều đi rất nhanh, không để ý rằng Phong Dục vẫn luôn cúi đầu quan sát cậu và cũng không để ý rằng Phong Dịch vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ.

Lúc tới căn tin, Khương Bồ Đào lấy lại được tinh thần, hăng hái gọi rất nhiều thức ăn, sau đó sờ vào túi tiền, rồi chợt nhớ ra thẻ cơm đã để quên ở nhà.

Cậu cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Phong Dục:

“Phong Dục…”

Phong Dục không nói lời nào, nhanh nhẹn lấy thẻ cơm ra, rồi tính tiền.

Hai người ngồi ở một góc hẻo lánh, ít người, nhưng Phong Dịch cứ đi lại chỗ này sau đó ngồi sát bên cạnh bọn họ.

Khương Bồ Đào làm như chuyện gì cũng không thấy, chuyện gì cũng không biết, chỉ tập trung ăn cơm, sau khi ăn xong liền nắm lấy tay Phong Dục kéo đi ra ngoài.

Phong Dục để Khương Bồ Đào tùy tiện kéo đi, thật sự nếu như anh không muốn, thì hoàn toàn có thể làm cho Khương Bồ Đào không thể di chuyển.

“Khương Bồ Đào, cậu không cần phải sợ cậu ta.” Phong Dục nói.

“Tớ mới là không phải sợ cậu ta, mà chỉ là tớ có chút ghét cậu ta.” Khương Bồ Đào nói.

Cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức quay đầu lại nhìn Phong Dục, nghiêm túc nói:

“Phong Dục, cậu cũng không cần phải sợ cậu ta đâu, có tớ ở đây tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Phong dục sửng sốt một giây, đột nhiên vỗ vỗ vào đầu của Khương Bồ Đào:

“Nhìn đường.”

Lúc hai người trở về phòng học, thì vẫn còn một khoảng thời gian nữa tiết học mới bắt đầu, suy nghĩ một lúc, Khương Bồ Đào lấy tai nghe điện thoại ra, đưa cả hai cái cho Phong Dục:

“Phong Dục, nghe nhạc không?”

Đôi mắt màu xanh ngọc của Phong Dục dần dần tối lại, khiến cho Khương Bồ Đào căng thẳng không thôi.

Cũng may cuối cùng Phong Dục cũng nhận lấy tai nghe, đeo lên.

Khương Bồ Đào tìm một bài hát tương đối ồn ào để phát, sau đó tính toán làm như thế nào để cho Phong Dục đồng ý chơi trò chơi với cậu.

Phong Dục cũng lấy điện thoại di động, mở màn hình nhấn vào App xem một chút lập tức biết được mục đích của Khương Bồ Đào.

Anh dứt khoát chống tay lên hai má, yên tĩnh ngồi đợi xem Khương Bồ Đào có thể đưa ra cách gì.

Sau khi tính toán hồi lâu Khương Bồ Đào, viết một tờ giấy rồi đẩy qua:

“Phong Dục, chúng ta cùng chơi một trò chơi có được không?”

Nhìn thấy tờ giấy, Phong Dục cầm lấy bút viết chữ.

“Chơi cái gì?”

Khương Bồ Đào viết:

“Cậu có thể nghe nhạc bằng tai và đoán chữ bằng cách nhìn vào miệng của tớ.”

Phong Dục viết:

“Được.”

Khương Bồ Đào hít một hơi thật sâu để giảm bớt sự khẩn trương, vỗ vào cánh tay của Phong Dục, ý bảo anh nhìn mình, sau đó nhanh chóng nói ra một câu:

“Hôm nay đồ ăn ở căn tin rất ngon!”

Sau khi nói xong, Khương Bồ Đào nhìn về phía Phong Dục, Phong Dục lắc đầu, tỏ vẻ không đoán được.

Khương Bồ Đào nghiêng đầu, lại nói:

“Phong Dịch rất đáng ghét, về sau chúng ta có thể cách xa cậu ta một chút được không?”

Phong Dục lại tiếp tục lắc đầu.

Ánh mắt Khương Bồ Đào lập tức sáng lên, cậu nghĩ thầm rằng Phong Dục là học bá thì thế nào, không phải bây giờ cũng không chơi được một trò chơi, trong lòng lập tức xuất hiện một số ý tưởng xấu xa.

Cậu nghiêng người về phía trước, một tay không tự giác khoác lên cánh tay của Phong Dục, nhỏ giọng nói:

“Phong Dục, mắt của cậu thật sự là rất đẹp.”

Phong Dục nhìn cậu, không nói chuyện.

Khương Bồ Đào nhìn thấy Phong Dục từ đầu đến cuối không đoán ra được cái gì không, lá gan lại càng lớn hơn:

“Phong Dục, tớ thích… Cơ bụng của cậu.”

Phong Dục cúi đầu nhìn Khương Bồ Đào đang ở trước mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, nhưng vẫn không nói chuyện.

Khóe miệng Khương Bồ Đào nhếch lên, nụ cười càng lúc càng lớn:

“Phong Dục, tớ thích ánh mắt của cậu, khóe miệng của cậu, nụ cười của cậu, ngón tay của cậu…”

Cậu vừa nói vừa tiến lại đến gần Phong Dục, giọng nói càng lúc càng nhỏ:

“Tớ đã thích cậu một khoảng thời gian rất dài, rất lâu rồi, đó là cảm giác yêu thích không thể rời xa được giống như không khí vậy.”

Sau giờ nghỉ trưa, phòng học trở nên ồn ào hơn, giọng nói của Khương Bồ Đào dường như bị tiếng ồn che giấu.

Không biết là ai đã kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời lưu loát chiếu ở trên người Khương Bồ Đào, cũng lọt vào trong tầm mắt của Phong Dục.

Khương Bồ Đào nhìn đôi mắt như ngọc của Phong Dục dưới ánh mặt trời, tìm kiếm bóng dáng của chính mình trong đó.

Phong Dục bỗng nhiên tháo tai nghe xuống, đeo chúng lên trên lỗ tai của Khương Bồ Đào, sau đó dùng hai tay che lỗ tai của Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào ngơ ngác nhìn anh, chỉ thấy là Phong Dục hé môi ra giống như muốn nói điều gì đó.

Bên tai cậu lúc này chỉ có tiếng nhạc, thậm chí ngay cả tiếng ồn ào của lớp học cũng không thể nghe được.

Lòng bàn của Phong Dục dán vào tai cậu, làm cậu cảm thấy vô cùng ấm áp.

Phong Dục nói:

"Khương Bồ Đào."

Khương Bồ Đào hiểu được ba chữ này, nhưng cậu lại không đoán được Phong Dục sẽ nói gì tiếp theo, khẩu hình miệng rất kỳ quái, hình như không phải là tiếng Trung.

Phong Dục nói xong lập tức buông tay ra, còn tháo tai nghe điện thoại của Khương Bồ Đào xuống.

“Trò chơi kết thúc.”

Khương Bồ Đào nhận lấy tai nghe điện thoại, lại nhìn thấy Phong Dục nằm sấp trên bàn học chuẩn bị ngủ trưa, lập tức giơ tay lên che lại trái tim đang đập mạnh trong ngực.

Trái tim này chính bởi vì người trước mặt mà đập nhanh hơn, ngay cả chính bản thân cậu cũng không thể khống chế được.

Khương Bồ Đào suy nghĩ đến điều gì đó, tay chân lúng túng vội vàng lấy điện thoại di động ra, hỏi hệ thống.

Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống, ngài có biết được có biết mới vừa rồi Phong Dục đã nói gì không?

Phong Dục nằm sấp đưa lưng về phía Khương Bồ Đào, nhấn mở điện thoại di động, suy nghĩ một lúc lâu, mới gõ tin nhắn trả lời.

Hệ thống: Tôi biết, đó là một câu tiếng Pháp, có ý nghĩa rất đơn giản.

Khương Bồ Đào: Nó có ý nghĩa như thế nào?

Hệ thống: Đừng bỏ chạy.

Khương Bồ Đào nhìn thấy ba chữ này thì lẩm bẩm, Phong Dục nói như thế là có ý gì chứ?

Không ngờ đến ngay sau đó hệ thống lập tức gửi đến thêm hai câu, làm cho Khương Bồ Đào hoảng sợ đứng lên.

Hệ thống: Hoàn thành nhiệm vụ, độ hảo cảm +3.

Hệ thống: Ngoài nhiệm vụ ra thì Phong Dục cộng thêm vào cho cậu +30.

Nghe thấy phía sau có động tĩnh, Phong Dục bỏ điện thoại di động xuống, hai mắt nhắm lại, môi chuyển động, im lặng nói ra:

Khương Bồ Đào, đừng bỏ chạy.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Bồ Đào: 30 điểm! Tớ đứng lên!

Phong Dục: :)