Chương 17

Suốt cả buổi nghỉ trưa, Khương Bồ Đào vẫn không thể nào bình tĩnh được, hình như từ lúc cậu có App công lược, thì Phong Dục gần như là không cho cậu thêm một điểm hảo cảm nào, nhớ lúc mới bắt đầu đã cho cậu một số điểm đáng sợ là âm 100 điểm.Cậu vốn nghĩ rằng nhiệm vụ lần này cũng sẽ giống như những nhiệm vụ trước đây, chỉ có thể cộng thêm một vài điểm, nhưng không thể ngờ được rằng chỉ có một lúc mà lại có thể cộng thêm 33 điểm!

Hiện tại đang là âm 60 điểm, tuy vẫn còn là số âm, nhưng mà khả năng để có thể đạt được yêu cầu chỉ còn một dấu trừ nữa thôi! Bốn bỏ lên năm là đã đạt yêu cầu!

Khương Bồ Đào đang tự thôi miên chính mình, trong lòng cậu bây giờ đang rất kích động, cho nên quyết định phải nắm bắt kịp thời cơ, quyết rèn sắt khi còn nóng, cho nên đã mở App, đầu ngón tay của cậu vừa run rẩy, vừa nhấn vào “Nhiệm vụ công lược ngẫu nhiên”.

Sau đó, nhiệm vụ rất nhanh đã xuất hiện trên màn hình, nhiệm vụ lần này vẫn giống như nhiệm vụ trước đây, nó làm cho Khương Bồ Đào mặt đỏ, tim đập nhanh: Cùng nam thần nhìn nhau ba phút đồng hồ.

Khương Bồ Đào xem lại cẩn thận, là ba phút chứ không phải là ba mươi giây.

Ba mươi giây cậu đã khó có thể hoàn thành rồi, chứ nói chi bây giờ đến tận ba phút!

Trong lòng của Khương Bồ Đào từ từ bình tĩnh lại sau khi kích động, yên lặng nhìn Phong Dục ở bên cạnh.

Nếu là thời gian một tháng trước đây, cậu tuyệt đối sẽ không dám nghĩ rằng cậu có cơ hội trở thành bạn cùng bàn với Phong Dục, ngày nào cũng thân thiết như vậy.

Khương Bồ Đào liếc nhìn thời gian, thầm suy nghĩ xem mình có thể lợi dụng vào lúc Phong Dục vừa thức dậy vẫn còn mơ màng, nhìn vào mặt anh ba phút để hoàn thành được nhiệm vụ không.

Vì để có thể thuận lợi nhìn vào mặt nhau, Khương Bồ Đào cẩn thận di chuyển ghế dựa hướng về phía của Phong Dục, nằm sấp bên cạnh, nhìn thẳng vào tóc của Phong Dục.

Phong Dục mở to hai mắt, một tay đưa xuống dưới bàn lấy chiếc điện thoại di động ra, nhấn mở App và nhìn thử, sau đó, anh liền hiểu được mục đích của Khương Bồ Đào.

Anh tiếp tục nhắm hai mắt lại, quay người lại đối mặt với Khương Bồ Đào đang nằm sấp trên bàn, anh cảm nhận thấy rõ ràng, hơi thở của Khương Bồ Đào hơi ngừng lại.

Khương Bồ Đào cứ nghĩ rằng Phong Dục đã tỉnh lại, liền nín thở chờ Phong Dục mở mắt ra, nhưng không nghĩ đến Phong Dục chỉ xoay mình.

Cậu thấy Phong Dục đang ở sát bên cạnh, lặng lẽ đưa đầu ngón tay lên, còn cách khoản một chút, bắt đầu vẽ mô tả lại nét mặt của Phong Dục.

Đầu ngón tay của Khương Bồ Đào chậm rãi di chuyển trên không trung, mang nét mặt của Phong Dục vẽ vào trong lòng.

Khương Bồ Đào có chút ngẩn ngơ nên không phát hiện được lông mi của Phong Dục đang run rẩy.

Một lúc sau đó, Phong Dục từ từ mở hai mắt ra, nắm lấy đầu ngón tay của Khương Bồ Đào.

Trái tim của Khương Bồ Đào run lên, theo bản năng quay đầu nhìn đi nơi khác, cố ý tránh đi ánh mắt của Phong Dục, nhưng mà lại nghĩ đến nhiệm vụ ngẫu nhiên cậu vừa mới nhận được, đột nhiên quay đầu lại, ép buộc chính mình phải nhìn Phong Dục.

Bây giờ, Phong Dục đang ngồi đối diện với cửa sổ, ánh nắng giữa buổi trưa rất chói mắt, cho nên mí mắt của anh hơi khép hờ, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người của Khương Bồ Đào.

Ngón tay của Khương Bồ Đào vẫn còn bị Phong Dục nắm chặt, cậu luống cuống rút lại, nhưng lại bị Phong Dục dùng sức kéo về phía của anh.

Phong Dục đã ngồi dậy, nhưng lười biếng không ngồi thẳng người mà dùng một tay chống cằm, một tay nắm lấy ngón tay của Khương Bồ Đào, đôi mắt xanh ngọc của anh nhẹ nhàng nhìn cậu.

“Khương Bồ Đào, cậu đang định làm gì?”

Khương Bồ Đào bị Phong Dục nắm chặt tay kéo cậu lại gần, cả cơ thể của cậu nghiêng về phía trước, nửa người trên gần như là nằm trên bàn của Phong Dục.

Cậu nhìn vào mắt của Phong Dục, trong lòng thì lại im lặng tính toán, phân vân không biết nên trả lời Phong Dục như thế nào.

“Thì, thì… Chỉ nhìn một chút.”

“Nhìn cái gì? Nhìn tôi sao?” Phong Dục cũng đang nhìn Khương Bồ Đào, nhìn vào đôi môi đỏ thắm tự nhiên của cậu, thịt môi tròn như ngọc trai, lại nhìn một chút sống mũi hơi cong của cậu, cuối cùng là nhìn vào ánh mắt của Khương Bồ Đào.

Đen nhánh, sáng ngời, trong veo và sạch sẽ, Phong Dục và Khương Bồ Đào nhìn nhau, sau đó anh chậm rãi di chuyển cơ thể, tới gần Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào chớp chớp mắt, bên tai gần như có thể nghe được tiếng tim đập nhanh, cậu không nhớ thời gian trôi qua bao lâu rồi, trong lòng đã lặng lẽ đếm tới bao nhiêu, chỉ biết rằng khi Phong Dục đến gần, cậu không ngừng ngã người về phía sau.

Phong Dục nhìn vào ánh mắt của Khương Bồ Đào, vẻ mặt lười biếng dần dần trở nên tập trung, bị đôi mắt trong veo của Khương Bồ Đào nhìn là một loại hưởng thụ.

Trong lòng Khương Bồ Đào không ngừng gào thét, nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh một chút, kiên trì một chút, cậu không ngừng ngả về sau, nhìn thấy Phong Dục càng ngày càng tiến lại lại gần, cuối cùng quyết định nhắm hai mắt lại.

Phong Dục nhìn thấy Khương Bồ Đào hơi ngước đầu, lông mi không ngừng run rẩy, ngay cả môi cũng run rẩy, khóe môi anh khẽ cong lên, cuối cùng bỏ ngón tay Khương Bồ Đào ra.

“Trái nho” này đúng là ngu ngốc, Phong Dục cố tình đem cơ hội hoàn thành nhiệm vụ đến trước mặt cậu, nhưng mà cậu lại nhát gan tự nhắm hai nhắm mắt lại.

Nụ cười trên môi của Phong Dục mang theo một chút xấu xa, anh vẫn như ban nãy tiến lại gần Khương Bồ Đào, động tác không vội vàng nhưng lại không cho phép từ chối.

Khương Bồ Đào dựa lưng vào bệ cửa sổ phía sau, hai bên trái phải đều là đường cùng, cậu không có đường lui, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ.

Hơi thở của Phong Dục càng ngày càng gần, anh búng nhẹ một cái lên môi của Khương Bồ Đào.

Lư Tư Nhu và Lệ Tân đang ngồi ở hàng ghế trước đã trở lại thấy Phong Dục và Khương Bồ Đào đang dính sát nhau, trao đổi ánh mắt một cái, rồi dè dặt quay trở lại chỗ ngồi.

Khương Bồ Đào không hề biết gì, một bên trong lòng cậu đang tự khinh bỉ chính bản thân mình, một bên lại không ngừng cỗ vũ tinh thần lấy lại dũng khí để có thể mở mắt ra.

Phong Dục đang ở ngay trước mắt của cậu, vì hơi nghiêng đầu, nhưng vẫn nguyên tư thế mà bất kỳ lúc nào cũng có thể hôn cậu một cái.

Khương Bồ Đào không nhịn được nhìn về phía đôi môi của Phong Dục, lại bắt buộc chính bản thân mình nhìn vào đôi mắt của Phong Dục, ở trong khoảng cách rất gần, cậu có thể nhìn nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt xanh ngọc của anh.

“Phong Dục…”

Cậu khẽ gọi tên của Phong Dục, nhưng mà không biết tại sao bản thân lại gọi anh, chỉ giống như là trong lúc cảm thấy hỗn loạn trước mắt cầu xin sự giúp đỡ, nhưng mà hết lần này đến lần khác, người mà cậu cầu xin giúp đỡ lại là người xấu đang trêu ghẹo cậu.

Lại giống như là một con thú nhỏ tự mình rơi vào bẫy, kêu lên một cách đáng thương với người thợ săn đang đứng chờ đợi bên cạnh, cầu xin sự giúp đỡ, vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu.

Nhịp tim của Khương Bồ Đào không ngừng tăng lên, cậu muốn đánh vào ngực mình để có thể giảm bớt tốc độ đập của trái tim, cánh tay vừa nâng lên lại chạm phải Phong Dục.

Phong Dục cách cậu quá gần, gần đến mức mọi hành động của cậu dù là nhỏ nhất đều không thể thoát khỏi ánh mắt của Phong Dục.

Nhìn thấy Phong Dục đang nhìn vào tay của cậu, ánh mắt của hai người dừng lại giữa đường, Khương Bồ Đào cũng không còn quan tâm đến việc phải hoàn thành nhiệm vụ, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt nhìn chăm chú của Phong Dục mang lại cảm giác rất áp bức, dồn nén đến mức Khương Bồ Đào muốn thở cũng phải cẩn thận từng li từng tí một.

Nhưng mà thật ra không phải sợ hãi, mà chính là hồi hộp, căng thẳng, đến cả các kỳ thi giữa kỳ cũng chưa bao giờ làm cậu căng thẳng như vậy.

Trước khi Khương Bồ Đào kịp bình ổn lại hơi thở gấp gáp, Phong Dục lại nhìn trở về, đôi mắt xanh ngọc như biển sâu của anh lập tức quấn lấy cậu.

Đôi môi vừa hé mở của Khương Bồ Đào bỗng nhiên mím chặt, cậu không nhịn được bắt đầu nín thở, hơi mở to đôi mắt của cậu để nhìn Phong Dục.

Ánh mắt Phong Dục nhìn xuống, dừng ở trên đôi môi đang mím chặt của Khương Bồ Đào, sau khi quan sát vài giây, ngón tay hơi cong lại của anh, nâng cầm của Khương Bồ Đào lên, giọng nói mang theo chút đùa giỡn:

“Không thở?”

Khương Bồ Đào mím chặt môi, thịt giữa hai môi bị ép chặt, càng lộ vẻ đỏ thẫm.

Cậu lắc đầu một cái, rồi lại lắc đâu, cũng không biết là đang muốn nói điều gì.

Lư Tư Nhu ở hàng ghế đầu lén lút nhìn về phía sau, hai má của cô ấy đỏ bừng, bị Lệ Tân nắm lấy cổ áo kéo cô ấy quay trở lại.

Khương Bồ Đào không nhịn được thở ra một hơi, trên gương mặt một mảnh đỏ bừng, không biết là vì xấu hổ hay là vì thiếu không khí.

Cậu nhìn thấy Phong Dục không có ý định lùi về phía sau, do thiếu không khí nên đại não cậu có chút mơ màng, giơ hai tay lên nắm lấy cổ áo của Phong Dục giống như là cầu xin tha thứ.

Cái tính này của Khương Bồ Đào rất giống mẹ cậu, mẹ cậu quả thực là rất thích dính người khác, gần như là ngày nào cũng dính lên người của bố cậu.

Cậu cũng thích dính người khác, càng muốn dính lên người Phong Dục hơn, nhưng lại là không dám.

Hành động lúc này của Phong Dục làm cho đại não của cậu có một chút mơ màng, theo bản năng giơ tay lên ôm lấy, bản thân dính trên lòng ngực của Phong Dục, cuối cùng miệng cũng mở ra, tham lam hít lấy không khí trong lành.

Phong Dục cảm nhận được l*иg ngực phập phồng của Khương Bồ Đào, cúi đầu dùng cằm chạm vào mái tóc xoăn của Khương Bồ Đào, cảm giác mái tóc được chạm vào không mang theo sự trêu chọc, không thể hiện rõ ràng, nhưng lại làm cho người khác không thể bỏ qua.

Hô hấp của Khương Bồ Đào bình thường trở lại, lý trí cũng bắt đầu quay về, hai cánh tay đang ôm lấy cổ của Phong Dục lúc này lại bắt đầu nhũn ra, ngay cả eo cũng bắt đầu di chuyển, rõ ràng muốn rời đi, nhưng cơ thể ở trong lòng ngực của Phong Dục càng ngày càng mềm ra.

Hai cánh tay của Phong Dục buông xuống hai bên cơ thể, anh không nghĩ tới chuyện Khương Bồ Đào sẽ đột nhiên ôm lấy anh, đây không phải lần đầu tiên anh tiếp xúc cơ thể với Khương Bồ Đào, nhưng không hiểu tại sao lại không có cảm giác ghét bỏ.

Rõ ràng lần đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, Phong Dục thậm chí không muốn Khương Bồ Đào tới gần mình.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Khương Bồ Đào lập tức hoàn hồn, bỗng nhiên ngồi thẳng người, không dám nhìn Phong Dục, hai tay ở trên bàn rối loạn lấy hết món này đến món nọ, lật qua lật lại mấy tờ giấy bài thi..

Trong suốt giữa tiếng chuông thật dài, Phong Dục không ngừng nhìn chằm chằm vào Khương Bồ Đào.

Anh không hỏi tại sao Khương Bồ Đào lại đột ngột ôm mình, cũng không hỏi tại sao Khương Bồ Đào lại nhắm mắt, chỉ xoay người lại, mở sách ra chuẩn bị nghe giảng bài.

So với Khương Bồ Đào ở bên kia, căng thẳng đến mức không biết đặt hai tay nên để ở đâu, Phong Dục thì lại rất bình thường coi như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Sau hơn mười phút vào học, Khương Bồ Đào đã dần bình tĩnh trở lại trong tiếng giảng bài của cô giáo.

Cậu nhớ lại những chi tiết trước đó, ký ức giống như bị một tấm vải che phủ, chỉ có đôi mắt xanh ngọc giống như bảo thạch của Phong Dục và hơi thở phả trên môi là rõ ràng nhất.

Khương Bồ Đào xé ra một tờ giấy ghi chú tiện lợi, suy nghĩ hôm nay vừa mới được cộng thêm 33 điểm và nhiệm vụ vừa nhận được hôm nay của App công lược, liền viết một câu rồi đưa cho Phong Dục.

Cậu viết:

Phong Dục, sau khi ăn tối xong cậu có thể đi ra ngoài cùng tớ một chút được không?

Khương Bồ Đào nghĩ xong, cậu tính lợi dụng cơ hội nói chuyện với Phong Dục để hoàn thành nhiệm vụ này.

Trong lớp học quá mức căng thẳng, cậu muốn tìm một nơi khác để nói chuyện với Phong Dục.

Còn về phần nội dung cuộc trò chuyện… Thì lấy lý do là cảm ơn Phong Dục vì đã dạy cậu làm bài tập, chắc chắn Phong Dục sẽ không có nghi ngờ.

Khi mọi người đang nói chuyện, bình thường khi nói chuyện sẽ nhìn họ sẽ nhìn vào mắt của nhau, chỉ cần cậu có thể kéo dài cuộc nói chuyện, thì việc nhìn vào nhau trong ba phút là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.

Khương Bồ Đào đã sai lầm khi cho rằng lý do khiến bản thân căng thẳng là bởi vì sự có mặt của các bạn học khác ở trong lớp học.

Trong lòng của Phong Dục biết rõ những trò lừa bịp nhỏ của Khương Bồ Đào, anh thuận tay viết:

Được.

Vì để giảm bớt sự căng thẳng, trong giờ ăn tối, Khương Bồ Đào thậm chí còn không ăn cơm với Phong Dục.

Cậu vội vội vàng vàng ăn cơm, vừa định gửi tin nhắn Wechat cho Phong Dục, thì đã thấy Phong Dục gửi tin nhắn Wechat đến.

Phong dục: Tòa nhà dạy học bị bỏ hoang, đến đây.

Khương Bồ Đào nhìn về phía tòa nhà dạy học bị bỏ hoang lâu năm nằm ở một góc tối tăm của khuôn viên nhà trường, trong lòng nghi ngờ tại sao Phong Dục chọn nơi đó, ban ngày cũng được đi, nhưng ban đêm ở nơi đó không có điện, trời tối đen như mực, như thế làm người khác khϊếp sợ…

Nhưng vì độ hảo cảm sau khi hoàn thành nhiệm vụ vẫn hấp dẫn Khương Bồ Đào đi đến, cậu đứng ở bên ngoài tòa nhà dạy học bị bỏ hoang tối om, sau vài lần tự cổ vũ bản thân, mở điện thoại ra sau đó bật đèn pin lên, đẩy cửa phòng dạy học ra.

Cánh cửa kêu lên “Két” một tiếng, Khương Bồ Đào vừa đi vào, cổ tay đã bị một người dùng sức nắm lấy, cơ thể ngã về một bên, điện thoại di động rơi trên mặt đất, ánh đèn chỉ chiếu đến hai chân.

Trong bóng tối, có người đẩy Khương Bồ Đào tới trên tường, ép chặt lấy cậu, một tay nhẹ nhàng cầm lấy cổ của cậu, ngón tay cái đè ở trên động mạnh của cậu.

Khương Bồ Đào suýt chút nữa đã ngất đi bởi vì bị sợ hãi, cậu cảm thấy được lòng bàn tay mát lạnh đang để trên cổ, ngửi được hơi thở lạnh thấu xương nơi chóp mũi, trong bóng đêm, cậu nhận ra được người đang áp chế mình.

Phong Dục đến trước mặt Khương Bồ Đào, giống như là muốn ở trong bóng tối nhìn rõ vẻ mặt của cậu.

Anh dùng ngón tay cái xoa xoa một chút lên động mạch cổ của Khương Bồ Đào, đem mạng sống nắm trong lòng bàn tay, đè thấp giọng nói ghé vào bên tai của Khương Bồ Đào, chậm rãi nói:

“Sợ không? Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể gϊếŧ chết cậu.”

Nỗi sợ hãi của Khương Bồ Đào đã tan biết từ khi phát hiện người đó là Phong Dục, chỉ còn lại nỗi sợ hãi với bóng tối.

Cậu giơ tay lên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đang nắm cổ cậu của Phong Dục, những cuốn tiểu thuyết công lược đã đọc trước đây cứ quay cuồng ở trong đầu cậu, và suy nghĩ của cậu chớp mắt đã chạy với vận tốc cao.

Cơ thể của cậu dần trở nên mềm nhũn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bên trong cổ tay của Phong Dục, nhỏ giọng hỏi:

“Bây, Bây giờ luôn sao?”

Ở trường học? Như vậy kí©h thí©ɧ!

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Bồ Đào: Nhanh như vậy ư? Bây giờ sao?

Phong Dục:…?