Chương 19

Trong lúc Khương Bồ Đào vẫn đang còn lăn lộn trên giường, thì Phong Dục đã tắm rửa xong xuôi và đi ra.Anh chỉ đơn giản là quấn khăn tắm bên hông, cầm lấy điện thoại di động lên bỏ qua tất cả các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, trực tiếp nhấn mở App công lược lên.

Nhìn thấy tin nhắn Khương Bồ Đào gửi đến nằm ở danh sách, lại trượt ngón tay xuống, nhìn thấy Khương Bồ Đào lại rút được một nhiệm vụ công lược mới.

Hai tròng mắt Phong Dục híp lại, nhìn chăm chú vào nhiệm vụ lần này hai giây, đầu ngón tay nhấn vào trên màn hình, tự hỏi nên cho Khương Bồ Đào bao nhiêu độ hảo cảm.

Trước tiên anh đánh một con 30, sau đó lại bỏ đi số 0 và gửi nó đi.

Hệ thống: Nhiệm vụ hoàn thành, độ hảo cảm +3.

Khi Khương Bồ Đào nhận được tin nhắn trả lời, lập tức ngừng lăn lộn, nhìn lấy điện thoại di động, nhưng mà vẻ mặt lập tức sụp đổ.

Tại sao lại chỉ cộng có 3 điểm? Cậu đã nghĩ rằng lần này sẽ được cộng thêm rất nhiều đó!

Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống, chỉ có cộng 3 điểm thôi hay sao?

Hệ thống: Nếu không thì sao?

Khương Bồ Đào: Lần trước được cộng 33 điểm mà!

Hệ thống: Đừng quá tham lam.

Khương Bồ Đào lại ở trên giường lăn một vòng, tính toán hôm nay tổng cộng đã được cộng thêm 36 điểm, thật sự là không nên quá tham lam.

Chỉ cần cậu không ngừng làm nhiệm vụ, thì sớm muộn gì có thể đem độ hảo cảm kéo lên được số dương!

Khương Bồ Đào ngồi phịch xuống, kéo mạnh quần áo ở trên người mình ra, lấy điện thoại di động ra tự chụp một vài tấm hình tự sướиɠ, chọn ra một tấm hình mà cậu cho đó là đẹp nhất, gửi cho Phong Dục.

Khương Bồ Đào: [hình ảnh] cảm ơn quần áo của cậu. [con mèo nhỏ trái tim].

Phong Dục truy cập Wechat, nhìn thấy Khương Bồ Đào gửi đến một tấm hình tự chụp giống với hình đại diện trên Wechat, đầu ngón tay chuyển động, lưu tấm hình đó vào trong một album ẩn.

Nhìn một bức ảnh nằm cô đơn trong album ảnh ẩn, không biết Phong Dục nghĩ tới điều gì, lại mở lên App công lược, tìm đến tấm hình mà trước đó Khương Bồ Đào đã gửi cho hệ thống, lưu lại.

Khương Bồ Đào không đợi Phong Dục trả lời, lại than phiền hai câu, rời khỏi Wechat sau khi đã gửi đi tin nhắn “Chúc ngủ ngon.”

Ngay lúc cậu vừa thoát khỏi, Wechat của Phong Dục lại gửi tin nhắn đến.

Phong Dục: Giống như cậu đã nói, tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn, nếu như là cậu mắc nợ tôi một chuyện gì đó, thì trước tiên cậu phải nhớ kỹ chuyện đó.

Khương Bồ Đào nghĩ lại chuyện cùng với Phong Dục nhìn nhau ba phút đồng hồ, đầu ngón tay đang gõ chữ có chút nóng lên, cậu nghĩ muốn chơi xấu, muốn làm như không nghe không thấy, suy nghĩ đến câu trả lời, cuối cùng lại chính là chỉ có thể trả lời thành thật: “Được.”

Sau đó, Phong Dục không trả lời lại, Khương Bồ Đào cũng bỏ điện thoại di động xuống, chuẩn bị thay quần áo ngủ.

Nhưng quần áo lại chỉ mới vừa cởi được một nửa, điện thoại di động lại vang lên, là do Hệ thống gửi tin nhắn đến.

Hệ thống: Cậu chuẩn bị ngủ chưa?

Khương Bồ Đào: Vẫn chưa, tôi vẫn còn bài tập chưa làm xong.

Phong Dục khẽ nhíu mày, nghĩ tới bộ dạng của Khương Bồ Đào liên tục không tập trung trong quá trình tự học buổi tối.

Hệ thống: Cậu đã làm gì trong giờ tự học buổi tối? Cậu thi được vào lớp một, vậy có muốn kì thi tháng tới rớt khỏi lớp một không?

Khương Bồ Đào nhìn thấy câu hỏi của Hệ thống liền cảm thấy có chút chột dạ, không hiểu tại sao lại có cảm giác căng thẳng giống như là bị giáo viên tra hỏi.

Khương Bồ Đào: Không… Tôi là…

Hệ thống: Là?

Khương Bồ Đào: Thôi được rồi, đi học mà không chịu tập trung là tôi không đúng, hơn nữa… Tôi sẽ không để bị rớt ra khỏi lớp một đâu!

Hệ thống: Cậu có thể đi đến tìm Phong Dục, để cho cậu ấy giảng bài cho cậu.

Khương Bồ Đào: Tôi sẽ đi tìm, nếu như có bất kỳ câu hỏi nào thì tôi sẽ hỏi cậu ấy.

Hệ thống: Để cho cậu ấy cùng ôn tập với cậu.

Để cho Phong Dục cùng ôn tập với cậu sao? Đôi mắt của Khương Bồ Đào sáng lên, chuyện này lại không phải rất tốt sao, đây không phải là cậu vừa có thêm cơ hội để ở chung một chỗ với Phong Dục sao?

Khương Bồ Đào: Chuyện này có thật không? Phong Dục có cảm thấy tôi rất phiền phức không?

Hệ thống: Cậu không thử thì làm sao mà biết được chứ?

Trước kia Hệ thống cũng đã từng nói qua lời nói này, Khương Bồ Đào cảm thấy Hệ thống nói rất đúng, nếu không thử qua thì làm sao có thể biết được sẽ như thế nào chứ?

Cậu nói lời cảm ơn cùng với Hệ thống, nhưng mà Hệ thống lại nói một chủ đề khác.

Hệ thống: Cậu có gửi cho Phong Dục tấm hình nào không?

Khương Bồ Đào có chút nghi ngờ, Hệ thống làm sao mà biết được chuyện này?

Ngay từ đầu cậu đã nghĩ Hệ thống là sự tồn tại không có khoa học, trước đó Hệ thống cũng nói qua là có thể thỉnh thoảng nhìn thấy được cậu, cho nên Hệ thống biết được chuyện này thì cũng không có gì quá to tát.

Khương Bồ Đào: Đúng vậy.

Hệ thống: Gửi cho tôi một tấm.

Sau khi Phong Dục gửi đi câu nói này, anh đợi một hồi cũng không thấy được Khương Bồ Đào trả lời, lại mở album ẩn ra xem, bên trong chỉ có hai tấm ảnh, như vậy quá ít.

Khương Bồ Đào do dự một chút, nhưng vẫn là mở máy ảnh lên, tùy ý chụp một tấm hình rồi gửi đi, hoàn toàn không có nghiêm túc chụp giống như khi gửi cho chính Phong Dục, thậm chí còn không thèm nhìn vào máy ảnh.

Sau khi nhận được hình chụp, đầu ngón tay Phong Dục dừng lại, một giây sau mới bấm mở ra xem.

Một bức ảnh với quần áo xộc xệch ngay lập tức hiện ra trước ánh mắt của anh.

Khác hoàn toàn so với bức ảnh được gửi tới trên Wechat, trong những bức ảnh mà Khương Bồ Đào đã gửi đến cho Hệ thống, thì bức ảnh cậu mặc áo khoác trắng rộng lớn dài nửa khuỷu tay, bên trong giống nhau là tay ngắn rộng lớn, bởi vì số đo bị sai lệch quá lớn, cho nên cổ áo hơi bị lệch sang một bên, gần như là lộ ra đầu vai, da trên ngực cũng như lộ ra, trắng bệch đến mức giống như phát sáng dưới ống kính máy ảnh.

Khương Bồ Đào hai mắt lười biếng, thản nhiên nhìn về một bên, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú rất cân đối, chính là một đường cong mà nếu nhϊếp ảnh gia nhìn thấy được cũng sẽ không khỏi phải rung động.

Phong Dục một bên nhíu mày, một bên nhấn vào lưu trữ.

Hệ thống: Ảnh cậu gửi cho Phong Dục cũng không mặc quần áo sao?

Trong đầu Khương Bồ Đào xuất hiện một dấu chấm hỏi.

Khương Bồ Đào: Tôi có khi nào không mặc đồ đâu? Tôi có mặc mà? Ngài Hệ thống, tại sao Ngài lại nói chuyện kỳ lạ như thế?

Hệ thống: .

Hệ thống: Không có việc gì.

Hệ thống: Ngủ ngon.

Khương Bồ Đào nhìn thấy Hệ thống trả lời liên tục, cũng không hiểu là tại sao.

Cậu vẫn chưa nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Phong Dục, lại nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Hệ thống.

Khương Bồ Đào thoát khỏi App, bắt đầu làm bài tập, một bên vừa viết, một bên vừa suy nghĩ cách ngày mai làm sao để có thể hoàn thành nhiệm vụ “Vẽ trái tim trên cơ bụng của nam thần” sau khi làm xong bài tập thì rửa mặt đi ngủ.

Biệt thự nhỏ bên kia.

Đèn trong phòng làm việc được bật sáng, Phong Dục ngồi trước máy tính, di chuyển chuột kiểm tra cái gì đó.

Chỉ thấy được một trang tìm kiếm được hiển thị ngay trên màn hình máy tính, với một hàng tên sách được liệt kê trên đó, tất cả đều là các loại tiểu thuyết công lược.

Phong Dục chọn vào một quyển được đề cử nhiều nhất nhấn vào xem, bắt đầu xem chương thứ nhất, cứ như vậy mà thức cả đêm xem.

Buổi sáng, Khương Bồ Đào lại mặc bộ đồ đồng phục số lớn nhất.

Cậu từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy cả nhà mình bao gồm có bố mẹ và anh trai tất cả đều đã ngồi vào bàn ăn.

Nhìn thấy Khương Bồ Đào đi đến, Khương Thính Nghiên lập tức giơ tay lên vẫy vẫy…

Khương Bồ Đào đi qua rồi ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với Khương Thính Nghiên.

“Anh, lần này anh ở lại bao lâu?”

Khương Thính Nghiên khi ăn cơm cũng không được rảnh rang, vẫn liên tục lật xem tài liệu.

“Khoảng một tuần, tham dự xong hội thảo nghiên cứu và thảo luận thì sẽ đi.”

Khương Bồ Đào gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía tài liệu trên tay của Khương Thính Nghiên, tài liệu được đóng thành sách, phía trên mặt có viết “Bí mật” bằng tiếng Anh, Khương Bồ Đào có một chút tò mò.

“Anh, anh đang xem cái gì vậy?”

“Thông tin mật từ một bệnh viện tâm thần bất hợp pháp có được từ một giáo sư, những trường hợp được ghi lại rất đặc biệt và có giá trị nghiên cứu.” Khương Thính Nghiên nói.

“Bệnh viện tâm thần phi pháp?” Khương Bồ Đào nghi ngờ hỏi.

Khương Thính Nghiên gật đầu:

"Ừm, chuyện này xảy ra ở nước ngoài, lúc ấy có nhiều rắc rối rất lớn, nhưng mà tất cả đã bị đè ép xuống hết. Trên thực tế có một bệnh viện tâm thần lừa đảo, treo đầu dê bán thịt chó, trên danh nghĩa là bệnh viện tâm thần, trên thực tế lại là để tập trung vốn bất hợp pháp, bên ngoài thì tuyên truyền rất tốt, gần như lúc ấy đã trở thành bệnh viện tâm thần số một, nhưng ở bên trong thì cái gì cũng không quan tâm, tùy ý để người bệnh nguy hiểm chạy loạn khắp nơi, rất nhiều chuyện khủng khϊếp đã xảy ra với người bệnh trong lúc, đã làm chết rất nhiều người, mãi cho đến hai năm sau, sự thật về bệnh viện tâm thần này mới được phơi bày dưới ánh sáng.”

Khương Bồ Đào nghe xong lời này có chút ngơ ngác, cậu không hiểu biết về bệnh tâm thần, nhưng nghe được Khương Thính Nghiên nói đến việc này, theo bản năng nghĩ đến Phong Dục.

Cậu nhớ rằng Phong Dục đã nhận được một cuộc điện thoại video, người bên trong liên tục yêu cầu Phong Dục phải đi gặp bác sĩ tâm lý.

Khương Thính Nghiên nhìn thấy Khương Bồ Đào ngẩn người, cho rằng cậu cảm thấy hứng thú, nói:

“Muốn xem sao? Có thể lén lút cho em xem thử, nhưng mà không cho em được nói với bất kỳ người nào khác.”

Khương Bồ Đào nhìn thấy những tài liệu này, cũng chỉ là lắc đầu.

“Em không xem chúng đâu, chúng không có mối quan hệ nào với em hết.”

Bởi vì có Khương Thính Nghiên ở đây, nên hiếm khi thấy mẹ Khương không lôi kéo Khương Bồ Đào cùng tập yoga.

Sau khi ăn sáng xong, Khương Bồ Đào mang theo cơm trưa đã được chuẩn bị tốt, vội vàng đi ra cửa.

Giống như bình thường cậu ngồi trên xe giao thông công cộng, xe mới chạy được hai trạm, Khương Bồ Đào lại cảm thấy phía sau lưng hình như có một mũi nhọn, giống như là có một người ở trong bóng tối theo dõi cậu, nhưng khi cậu quay lại thì không phát hiện thấy điều gì đó khác lạ.

Loại cảm giác này thật sự là rất khó chịu, Khương Bồ Đào cố gắng chịu đựng mấy trạm, nhưng vẫn là không nhịn được liền trước đó đi xuống xe sớm, rồi đi bộ đến trường học.

Khi Khương Bồ Đào đi đến trường học thì đã rất muộn, cổng trường không có một người nào, chỉ thấy Phong Dịch đang đứng ở một bên rất đặc biệt để người khác nhìn thấy.

Phong Dịch vừa nhìn thấy Khương Bồ Đào thì liền đi lên đón, Khương Bồ Đào bắt đầu đi ngang qua, nhịp bước chân đi nhanh hơn, hoàn toàn không muốn để ý đến cậu ta.

Nhưng mà Phong Dịch lại cố tình giống như âm hồn không tan, đi theo Khương Bồ Đào sít sao, nói nhỏ:

“Khương Bồ Đào, tôi khuyên anh nên cách xa Phong Dục một chút đi, anh ta không phải là cái loại gì tốt lành đâu, nếu qua lại với anh ta thì sẽ chỉ làm cho anh trở nên không may mắn.”

Đầu ngón tay đang nắm lấy quai cặp sách của Khương Bồ Đào nắm lại thật chặt, quay đầu lại hung dữ trừng lớn mắt liếc nhìn Phong Dịch một cái, dứt khoát chạy thẳng đi, một đường chạy vào phòng học sau đó mới nhẹ nhàng thở ra.

Phong Dục ngồi ở trong góc, nhìn thấy Khương Bồ Đào đi vào thì nhướng mắt nhìn thoáng qua.

Khương Bồ Đào đi vào lớp, ánh mắt liền nhìn xuống trên người Phong Dục, nhìn anh không chớp mắt.

Cậu bước tới, vỗ vào đầu vai của Phong Dục, từ bên cạnh người của Phong Dục chen đi vào chỗ ngồi, chậm chạp ngồi xuống, toàn bộ quá trình ánh mắt đều không rời khỏi người Phong Dục.

Mãi cho đến khi Phong Dục lên tiếng:

“Trên mặt tôi có dính cái gì hay sao?”

Khương Bồ Đào giật mình, nhanh chóng lắc đầu, di chuyển tầm mắt, không dám quay lại nhìn.

Lúc ở trong lớp, cậu nghĩ tới lời nhắc nhở hôm qua của hệ thống, cũng biết rõ chính không thể lại mất tập trung trong giờ học được nữa, nên vào giờ học buổi sáng, cậu buộc bản thân mình không được suy nghĩ lung tung, nghe giảng bài thật tốt.

Trong bữa cơm trưa, Khương Bồ Đào cuối cùng cũng có thời gian suy nghĩ làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ, lúc cậu ăn cơm cũng nhìn chăm chú Phong Dục, nhưng không dám nhìn thẳng, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn một vài cái, lông mi dài vừa nhấc, đôi con ngươi lướt qua, ngược lại so với việc trực tiếp nhìn thẳng chăm chú thì như vậy lại càng giống như là muốn trêu ghẹo người, cố ý câu dẫn, dụ dỗ người.

Phong Dục cụp mắt, xem như là không thấy, tập trung ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Phong Dục vẫn như cũ nằm sấp trên bàn học và ngủ trưa.

Khương Bồ Đào nằm sấp một bên, nhìn chăm chú cái ót của Phong Dục, nhìn một lúc, khóe miệng liền nhếch lên.

Cậu đã biết làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ!

Vẽ trái tim trong lúc Phong Dục đang ngủ, chỉ cần động tác của cậu cẩn thận một chút, thì chắc là sẽ không có vấn đề gì xảy ra!

Khương Bồ Đào lấy ra một cây bút dạ quang đầu bút mềm mại màu đỏ, tránh dính vào làn da của Phong Dục khi vẽ, cậu đem bút đưa vào miệng, nhìn một vòng xung quanh trong lớp học, cơ thể trên ghế chậm rãi trượt xuống.

Trong giờ nghỉ trưa, tất cả học sinh ngồi hàng ghế sau đã đi ra ngoài, chỉ còn một số bạn học ngồi ở hàng ghế trên còn ở lại.

Khương Bồ Đào chậm rãi chui vào dưới cái bàn, quỳ trên mặt đất, bò về phía bên kia của Phong Dục.

Phong Dục cao và có đôi chân dài, không gian phía dưới cái so với đôi chân dài của Phong Dục thì có thể nói là có chút oan ức, hai chân anh tách ra, một chân thì cong, một chân thì mở rộng, rất thích hợp cho Khương Bồ Đào dễ dàng cử động.

Khương Bồ Đào ngậm lấy bút dạ quang, hít thở nhẹ nhàng, từng chút từng chút bò tới trước mặt Phong Dục.

Cậu ngồi xổm ở giữa hai chân dài của Phong Dục, nhưng mà bò được một khoảng như vậy, Khương Bồ Đào lại cảm thấy hơi thở có chút lộn xộn.

Áo khoác đồng phục của Phong Dục được mở ra, Khương Bồ Đào nhẹ nhàng đẩy ra một chút, liền thấy được quần áo bên trong.

Thường ngày đồng phục học sinh của Phong Dục đều mặc là áo tay ngắn, lần này, Khương Bồ Đào nhìn thấy Phong Dục lại cài cúc áo tỉ mỉ, vạt áo sơ mi ngay ngắn Tại sao hôm nay Phong Dục lại mặc áo sơ mi?

Khương Bồ Đào nhìn hàng cúc áo nho nhỏ kia và vạt áo được nhét vào cạp quần, thì tay chân có chút lúng túng, cảm thấy thật bất lực.

Nếu là áo tay ngắn, thì cậu chỉ cần trộm lén vén vạt áo ra khởi cạp quần, thì có thể ở trên cơ bụng của anh để vẽ một bức tranh tình yêu, nhưng mà lúc này nhìn thấy áo sơ mi được nhét vào cạp quần, Khương Bồ Đào không biết phải làm sao.

Cậu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm trước mặt của Phong Dục, bởi vì hai chân co quắp nên có chút khó chịu, liền nhìn hai bên quỳ nằm sấp, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nghĩ rằng cậu đã chui xuống phía dưới, thì cũng không thể không làm gì được mà quay lại.

Khương Bồ Đào hít sâu một hơi, đưa tay run rẩy mở cúc áo của Phong Dục ra.

Cậu cẩn thận dùng đầu ngón tay mở ra một cúc áo sơ mi, tuy chỉ là động tác mở cúc áo nhỏ, nhưng lại làm cả cơ thể cậu căng thẳng đến mức run lên, từng hạt mồ hôi trên chóp mũi chảy xuống.

Vừa mới cởi xong một cúc, Khương Bồ Đào vừa có ý định tiếp tục cởi tiếp một cúc nữa, nhưng lại thấy chân phải của Phong Dục khuỵu xuống bên cạnh mình, hoàn toàn đem Khương Bồ Đào giam ở giữa hai chân.

Ngón tay của Khương Bồ Đào cứng đờ lại, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn đối diện vào đôi mắt xanh ngọc của Phong Dục.

Ánh mắt của Phong Dục xuất hiện tia hứng thú không rõ nhìn cậu, ánh mắt giống như một tấm gương có thể nhìn rõ lòng người, dễ dàng nhìn thấu Khương Bồ Đào.

Phong Dục hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy Khương Bồ Đào đang quỳ gối ở giữa hai chân của anh, duỗi tay ra, đầu ngón tay nắm cằm của Khương Bồ Đào, ngăn chặn cậu cúi đầu giống như muốn trốn tránh ánh mắt của anh.

“Khương Bồ Đào, nhìn tôi.”

Lông mi của Khương Bồ Đào không ngừng run rẩy, hai má ửng hồng, đáy mắt ánh lên một tầng nước ẩm, cổ cao chậm rãi bị nhuộm đỏ, giống như là bị người khác khi dễ bắt nạt qua.

Phong Dục từ trên cao nhìn xuống thấy được Khương Bồ Đào đang ngồi xổm, môi mỏng hé mở, giọng nói trầm thấp nghiêm nghị giống như là tiếng thì thào của một con quỷ dữ:

“Nói cho tôi biết, cậu muốn làm cái gì?”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Bồ Đào: Tại sao lại đột nhiên mặc áo sơ mi? Lại còn nhét vạt áo vào bên trong cạp quần?

Phong Dục: Cậu đoán thử xem :)