Chương 20

Khương Bồ Đào không trả lời, trong miệng cậu vẫn còn ngậm bút dạ quang đỏ, chỉ có thể phát ra được hai tiếng "ô ô" vô nghĩa.Phong Dục buông tay, lấy bút dạ quang đi, dùng đầu bút nâng cằm Khương Bồ Đào lên.

"Trả lời tôi."

Khương Bồ Đào bị Phong Dục nhìn đến bối rối, tròng mắt đảo qua đảo lại, không dám chạm vào mắt Phong Dục, vô thức cắn môi, giải thích qua loa:

"Tớ... bút của tớ bị rơi, nên cúi xuống nhặt!"

Phong Dục cầm đầu bút vuốt ve cằm Khương Bồ Đào, trên môi nở một nụ cười:

"Dùng miệng nhặt bút sao?"

Khương Bồ Đào ra sức lắc đầu, nhưng ngoài lắc đầu ra cậu không biết phải đáp lại thế nào.

Phong Dục lấy bút về, ở trước mặt Khương Bồ Đào, ung dung cài cúc áo, nói:

"Sao cúc áo của tôi lại bị gỡ ra?"

Khương Bồ Đào vẫn lắc đầu, hai tay nắm lấy ống quần Phong Dục, vô thức siết chặt, tạo thành nếp nhăn trên quần anh.

Phong Dục tự trả lời:

"À, là tôi tự cởi cúc áo."

Khương Bồ Đào nhìn cái cúc áo mà mình đã lao lực gỡ ra lại đang từ từ được cài lại, bả vai được thả lỏng, thừa biết trong giờ nghỉ trưa này chắc chắn sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi xuống đυ.ng nhẹ đầu vào chân Phong Dục.

Cậu muốn bò ra khỏi mặt bàn, nhưng lúc này phần lớn bạn học đã trở về, Khương Bồ Đào chắc chắn không thể bò ra ngoài, ở bên kia, đôi chân dài của Phong Dục cong lên, chặn đường Khương Bồ Đào, khiến cậu hoàn toàn không thể thoát ra được.

Khương Bồ Đào thử đẩy đầu gối Phong Dục, nhưng không cách nào đẩy ra.

Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Phong Dực đang nhìn mình, ánh mắt nóng đến mức khiến Khương Bồ Đào không dám ngẩng đầu lên, mồ hôi đã rỉ ra thấm ướt lưng áo.

Phòng học dần trở nên ồn ào, Lư Tư Nhu và Lệ Tân ngồi ở hàng ghế trước đã trở về, không thấy Khương Bồ Đào đâu, thuận miệng hỏi:

"Này, Khương Bồ Đào đi đâu rồi?"

Phong Dục không trả lời, hai cô gái cũng không hỏi nữa, xoay người tiếp tục nói chuyện phiếm.

Khương Bồ Đào quỳ dưới bàn cả buổi, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lên, né tránh ánh mắt anh, nhìn Phong Dục một cái liền dời đi, đôi mắt đen láy như nhuốm đầy sương mù.

"Phong Dục, đừng bắt nạt tớ nữa." Cậu thì thầm, giọng nói chất chứa sự cầu xin lòng thương xót.

"Bắt nạt?" Phong Dục hơi nhướng mày.

Đôi chân dài khép lại, không ngừng ép Khương Bồ Đào vào không gian nhỏ hẹp.

"Cậu cởi cúc áo của tôi, tôi bắt nạt cậu, ăn miếng trả miếng, có gì lạ đâu."

Khương Bồ Đào gần như bị đôi chân dài của Phong Dục kẹp lấy, cậu không thể thẳng lưng được, chỉ có thể chống tay lên hai chân Phong Dục.

Phong Dục nhìn Khương Bồ Đào luống cuống, hơi cúi đầu, mái tóc rũ xuống tán loạn, tạo thành bóng mờ trên mặt Phong Dục.

Dưới bóng tối đôi mắt xanh ngọc tối sầm lại, lặng lẽ nhìn Khương Bồ Đào, giống như đang đánh giá, nhìn kỹ cậu.

Giọng của Phong Dục cũng trầm xuống, nói:

"Khương Bồ Đào, con người của tôi có thù tất báo, nếu cậu sợ thì tránh xa tôi ra chút."

Lần này Khương Bồ Đào không né tránh ánh mắt của Phong Dục nữa, cậu ngẩng cao đầu lên đối mặt với Phong Dục, cắn răng dứt khoát chen vào trước người anh, mượn lực từ chân Phong Dục, chống tay chậm rãi đứng lên, đứng trước mặt Phong Dục, nhưng vẫn bị hai chân anh bao lấy.

Phong Dục cũng không ngăn cản, thậm chí còn hơi dựa người ra sau, để Khương Bồ Đào dễ dàng đi ra.

Khương Bồ Đào đứng thẳng người, đặt hai tay lên vai Phong Vũ, nghiêm túc lắc đầu.

"Tớ không sợ, cậu không đáng sợ."

Nói xong Khương Bồ Đào lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, cậu còn không quên tố giác:

"Cậu luôn bắt nạt tớ."

Phong Dục nhẹ giọng nói:

"Thật ra đây không phải là bắt nạt cậu."

Khương Bồ Đào không nghe rõ, ngờ vực nhìn anh.

Phong Dục dựa lưng vào ghế, nói:

"Còn muốn tiếp tục đứng ở đây à? Sao không về chỗ ngồi đi?"

Khương Bồ Đào bĩu môi, cảm giác bối rối hiện tại đã giảm bớt, thấy Phong Dục không có ý định dời chân đi, nên cậu chỉ có thể nâng một chân bước qua, chân kia vừa nhấc, đột nhiên giật người, lại rút chân về chỗ cũ, sau đó ngồi xuống thật mạnh, dùng sức đè lên Phong Dục.

"Cho cậu bắt nạt tớ! Đè cho cậu chết!"

Phong Dục bị Khương Bồ Đào đè xuống không đau không ngứa, đổi lại cảm giác bị da thịt chạm vào chân khiến anh chuyển động cơ thể, chân đang cong đột nhiên duỗi thẳng, nhìn cơ thể Khương Bồ Đào không ổn định, bắt đầu trượt xuống.

"Cậu không thể đè chết tớ được đâu." Phong Dục nói.

Khương Bồ Đào chống tay lên bàn, dùng khuôn mặt tự cho là hung dữ của mình nhìn Phong Dục, rút chân còn lại lên, cuối cùng cũng trở về được chỗ ngồi của mình.

Lư Tư Nhu ở hàng ghế đầu khó khăn quay người lại, thấy Khương Bồ Đào đột ngột xuất hiện, sợ hết hồn:

"Ơ đm! Khương Bồ Đào cậu từ đâu ra vậy? Sao tớ không thấy cậu đi ngang qua nhỉ!"

Khương Bồ Đào cười xấu hổ, cúi đầu lật sách, tránh né câu hỏi của Lư Tư Nhu.

Lư Tư Nhu định hỏi lại thì Lệ Tân đã vươn tay ra khều cô ấy, buộc Lưu Tố Như phải quay đầu, không cho cô ấy hỏi lại.

Khương Bồ Đào thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn Phong Dục bên cạnh, cúi đầu lấy điện thoại ra, tức giận gửi đến hệ thống một tin nhắn.

Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ QAQ!

Tay trái Phong Dục cầm bút nhàn nhã lượn một vòng, trong túi rung lên, cây bút bị rơi xuống đất vang lên một tiếng "bốp", nhưng anh không nhặt lên lại.

Anh lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua tin nhắn Khương Bồ Đào gửi đến, gõ nhanh.

Hệ thống: Thử lại.

Khương Bồ Đào nhìn câu trả lời của hệ thống, trong lòng thầm động viên chính mình, đây không phải là lần đầu tiên thất bại! Cùng lắm thì thử lại thôi! Giờ nghỉ trưa không thành công, đến buổi tối thử lại lần nữa!

Hay là…

Khương Bồ Đào nhớ tới hệ thống nói nhờ Phong Dục giúp cậu ôn tập, hay là tranh thủ dịp này lấy cớ ôn tập để được ở cùng Phong Dục lâu hơn!

Cậu nắm chặt tay, định cất điện thoại đi, thì một tin nhắn được gửi tới từ số lạ hiện lên.

Khương Bồ Đào nhìn sơ qua, lập tức nhíu mày, vẻ mặt cũng trở nên lạnh đi.

Nội dung tin nhắn là:

"Cách xa Phong Dục ra, anh ta bị bệnh tâm thần, sẽ gϊếŧ người."

Khương Bồ Đào lập tức xóa ngay tin nhắn rồi chặn số điện thoại này, nhưng không nói chuyện này cho Phong Dục biết.

Về phần người gửi tin nhắn, Khương Bồ Đào vô thức nghĩ đến Phong Dịch.

Tuy Phong Dịch là em trai của Phong Dục, nhưng qua vài lần gặp nhau, Phong Dịch để lại cho Khương Bồ Đào ấn tượng cực kì xấu, thù hận của cậu ta đối với Phong Dục quá lớn, điều này khiến cho Khương Bồ Đào vô cùng khó chịu.

Khương Bồ Đào lại mở App công lược ra, muốn hỏi hệ thống xem có biết về hoàn cảnh gia đình của Phong Dục không, thế nhưng gõ được một câu liền xóa rồi sửa tới sửa lui, cuối cùng cũng không ấn gửi.

Đối với Khương Bồ Đào, chuyện nhà Phong Dục giống như chiếc hộp Pandora vậy, tuy nó vẫn luôn ở đó một cách lặng lẽ, nhưng lại có sức mê hoặc dụ dỗ cậu mở ra, đồng thời lại nhắc nhở cậu, không nên mở ra xem.

Khương Bồ Đào cất điện thoại, lúc này giáo viên cũng vào lớp, cậu quay sang nhìn Phong Dục bên cạnh, không nói gì.

Tiết học buổi chiều, Khương Bồ Đào rất chăm chú, vất vả lắm cậu mới thi được vào lớp một, cậu thật sự không muốn bị trượt bài kiểm tra đầu tháng đâu.

Mãi cho đến tiết học cuối cùng, còn lại vài phút nên giáo viên yêu cầu bọn họ tự thu dọn đồ đạc, Khương Bồ Đào viết một tờ giấy nhắn, đẩy tới trước mặt Phong Dục.

Cậu viết:

"Anh Phong, có thời gian cùng tớ ôn bài không?"

Kể từ sau lần kêu anh lúc trước, đây là lần thứ hai Khương Bồ Đào gọi như vậy, lúc viết chữ "Anh" cậu thực sự rất khó xử.

Phong Dục chỉ liếc mắt một cái, tay trái cầm lấy bút viết nhanh mấy chữ, động tác dứt khoát, viết xong liền đẩy tờ giấy sang, Khương Bồ Đào nhìn thấy câu trả lời của Phong Dục.

Chỉ có hai chữ, rất phù hợp với phong cách thường ngày của anh.

"Có ích."

Khương Bồ Đào nhìn hai chữ này, không hiểu gì cả.

Cậu thật sự không biết mình có thể mang lại cho Phong Dục ích lợi gì, hôm qua Phong Dục còn nói anh nợ cậu một thứ.

Lúc này tiếng chuông tan học vang lên, Khương Bồ Đào cũng không viết thêm gì nữa.

Vết sẹo của cậu lành đã quên đau, cậu đã sớm quên mất sự thất bại của nhiệm vụ hồi trưa và cả sự xấu hổ khi bị Phong Dục phát hiện, cậu chậm rãi nghiêng người đến trước mặt Phong Dục, nghiêm túc hỏi:

"Phong Dục, cậu muốn cái gì?"

Phong Dục đóng sách bài tập lại, nhìn Khương Bồ Đào, ánh mắt thâm thúy, không trả lời.

Anh muốn gì?

Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai từng hỏi anh câu này.

Bố anh Phong Thành Hải chỉ muốn đời được lợi ích từ anh thôi, còn mẹ anh... Mẹ anh thì hy vọng anh là người chết.

Khương Bồ Đào không nhận được câu trả lời của Phong Dục, nghiêng đầu, xong lại nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên thành ghế của Phong Dục.

Bây giờ đã là giờ ăn tối, trong phòng học lộn xộn, mọi người đều ra ngoài, Khương Bồ Đào sợ Phong Dục không nghe rõ, nên ghé sát tai anh thì thầm.

"Vậy thì... Như lần trước nha, cho nợ trước được không?"

Hơi thở ấm áp phả vào tai, Phong Dực nghiêng đầu, né tránh hơi thở của Khương Bồ Đào, vừa quay đầu lại thấy Khương Bồ Đào định nhích tới, lòng ngực bất chợt được thả lỏng, lại giống như có thứ gì đó đè nặng lên trái tim anh.

"Được, cho nợ trước." Phong Dục nói.

Anh nhìn Khương Bồ Đào cố lại gần mình, tiếp tục nói:

"Tôi có thể ôn tập cho cậu, điều kiện là nợ trước, sau này mỗi chủ nhật cậu cứ mang sách đến nhà tôi."

Khương Bồ Đào mở to hai mắt, không thể che giấu sự kinh ngạc:

"Thật không?"

"Không." Phong Dục đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị đi ăn tối.

Khương Bồ Đào vội đuổi theo, Phong Dục rũ mắt xuống, thấy ngón tay trắng nõn thon dài của Khương Bồ Đào nắm lấy ống tay áo của mình, mà chính bản thân Khương Bồ Đào cũng không nhận ra, sau đó không ngừng nhải lải về chuyện ôn tập.

"Ngày mai là chủ nhật, vậy ngày mai tớ qua nhé? Tớ phải mang theo sách nào? Cậu có muốn ăn gì không? Tớ mang qua cho!"

Khương Bồ Đào nói liên miên không dứt, đột nhiên nhớ tới lúc trước nhìn thấy Phong Dục uống trà sữa ở tầng cao nhất, lại hỏi:

"Cậu muốn uống trà sữa không? Ngày mai tiện đường mang cho cậu một ly."

Phong Dục định nói không uống, thì lúc này bên cạnh có vài nữ sinh đi ngang qua, cười nói vui vẻ.

"Cậu có biết quán trà sữa mới mở bên cạnh không? Nước nho chỗ đó uống ngon cực!"

"Thật sao thật sao! Bây giờ chúng ta đi mua ngay đi!"

Phong Dục hắng giọng một tiếng, nói:

"Được rồi, mang cho tôi một ly trà sữa."

Khương Bồ Đào dính sát vào người Phong Dục, ngẩng đầu nhìn anh, tròng mắt đen láy tràn đầy vẻ chờ mong.

"Được, cậu muốn uống vị gì?"

Phong Dục nói:

"Tôi muốn... vị nho."

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Phong Dục: [Nhìn Khương Bồ Đào] Nho mọng nước rất ngon.

Khương Bồ Đào: [Ngây ngốc gật đầu] Siêu ngon luôn!

Chuyện ngoài lề... Nho mọng nước thật là ngon!

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, mình sẽ tiếp tục cố gắng!