Chương 8: Khıêυ khí©h

====================

Yết hầu Phong Dục khẽ động, liếc nhìn vẻ mặt khó đoán của đám bạn học sau lưng Khương Bồ Đào, môi mỏng khẽ nhếch, trầm giọng nói:

“Không vừa người.”

Khương Bồ Đào sửng sốt, cúi đầu nhìn quần mình, thầm nghĩ lẽ nào quần áo anh mặc cùng cỡ với mình?

Tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, Khương Bồ Đào trở lại chỗ ngồi, tiến đến gần bên cạnh Phong Dục, đôi mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn anh, lại hỏi thêm một lần:

“Phong Dục, cậu thật sự cảm thấy không vừa người sao?”

Phong Dục không nhìn Khương Bồ Đào, anh lật trang giấy trước mặt, vẫn là ba chữ cũ.

“Không vừa người.”

Lớp phó học tập Trương Đồng Dương bắt đầu phát bài, phát đến chỗ Khương Bồ Đào, đột nhiên khom lưng nói nhỏ với cậu.

“Khương Bồ Đào, bài làm của cậu thật không tồi nha, cậu vừa tới còn nhiều điều chưa quen, nếu sau này có vấn đề gì có thể tới hỏi tớ.”

Khương Bồ Đào nhận ý tốt của cậu ta, lập tức cảm ơn, vừa muốn nói tiếp điều gì, Phong Dục bên cạnh đột nhiên lấy bài của Khương Bồ Đào lật ra, lạnh giọng chỉ vào một câu hỏi bên trong:

“Không phải đã dạy cậu bài này rồi sao? Sao lại vẫn làm sai?”

Anh vừa lên tiếng, cả Khương Bồ Đào lẫn Trương Đồng Dương đều giật nảy mình.

Khương Bồ Đào nhìn bài làm mình, chẳng biết nghĩ tới cái gì, quay đầu từ chối ý tốt của Trương Đồng Dương.

“Lớp phó học tập, cảm ơn cậu nha, nhưng tớ ngồi gần Phong Dục, có gì không hiểu hỏi cậu ấy là được rồi.”

Trương Đồng Dương khó hiểu nhìn Phong Dục, gật đầu rồi xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên nói với Khương Bồ Đào, hỏi cậu ta cũng được.

Khương Bồ Đào đợi Trương Đồng Dương đi xa rồi, quay lại sát đến gần Phong Dục, hai tay đặt trên bàn, cằm chống lên tay, nhẹ giọng hỏi:

“Phong Dục, quan hệ giữa cậu với lớp phó học tập không tốt sao?”

Phong Dục không trả lời câu hỏi của cậu, đầu ngón tay dí vào trán Khương Bồ Đào, đẩy cậu ra:

“Khương Bồ Đào, có chuyện gì thì nói, đừng đến gần tôi như thế.”

Khương Bồ Đào bĩu môi, ngồi thẳng người lại.

Cậu ngồi nghiêm chỉnh, từ lưng đến eo tạo thành một đường cong xinh đẹp, mấy người bạn ngồi cuối liên tục nhìn về phía cậu, nhưng cậu lại không hề phát giác.

Phong Dục hơi nhíu mày, biểu cảm lạnh lùng.

Dưới gầm bàn, hai chân của anh đột nhiên duỗi thẳng ra, dồn đến chỗ Khương Bồ Đào.

“Chật chết mất.”

Khương Bồ Đào nghe ra giọng điệu cáu kỉnh của Phong Dục, không biết hôm nay anh bị làm sao, hình như có vẻ rất không vui, chỉ có thể cẩn thận dè dặt rụt chân bên cạnh lại.

Hai chân còn chưa kịp rụt vào, Phong Dục đột nhiên đứng dậy.

Anh kéo tay Khương Bồ Đào, để cậu đứng lên cùng.

“Đứng dậy.”

Cánh tay Khương Bồ Đào trông vô cùng nhỏ nhắn, nắm trong tay có thể cảm nhận xúc cảm mềm mại, Phong Dục lại khẽ nhấp môi.

Phong Dục đi ra bên ngoài, rũ mắt nhìn Khương Bồ Đào thật sâu, đột nhiên đẩy cậu một cái, khiến cậu lùi vào bên trong.

“Chật quá, cậu ngồi vào trong đi.”

Khương Bồ Đào giống như con búp bê bị Phong Dục thao túng, mờ mịt ngồi vào bên trong, trên bàn còn đặt đồ của Phong Dục, tuy hai người hoán đổi vị trí nhưng đồ vật vẫn chưa đổi lại.

Phong Dục mang sách vở của mình sang, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục đọc sách.

Bây giờ Khương Bồ Đào ngồi tít trong cùng, lại còn là hàng cuối, bên ngoài có Phong Dục cao lớn chắn ngang, người khác muốn nhìn cậu cũng không được.

Xung quanh cậu đều không có đường, muốn ra khỏi chỗ nhất định phải đi qua Phong Dục.

Khương Bồ Đào lại không nhận thức được điều này, chẳng cẩn thận suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy ngồi ngoài hay ngồi trong cũng không khác nhau lắm.

Cậu xoa bụng, buổi sáng vì muốn thoát khỏi lời mời tập yoga của mẹ, chạy quá nhanh, bữa sáng còn chưa kịp ăn, giờ đói đến cồn cào.

Khương Bồ Đào nhìn về phía Phong Dục hung thần ác sát, không dám lên tiếng, đứng lên, cẩn thận duỗi tay về phía chiếc cặp cạnh ghế Phong Dục, bên trong có đồ ăn vặt.



Phong Dục đương nhiên biết động tác của Khương Bồ Đào, Khương Bồ Đào nhón chân duỗi tay hết sức sang bên cạnh, Phong Dục lại cố tình ngồi thẳng người lên, dọa Khương Bồ Đào đứng không vững, vội ôm chặt cổ Phong Dục, chiếc bụng nhỏ mềm mại của cậu dán sát vào mặt Phong Dục, đến cử động cũng không dám.

“Còn không buông tay?” m thanh Phong Dục vẫn lạnh lùng như cũ.

Khương Bồ Đào vội vàng buông tay, ngồi lại về chỗ cũ, cúi đầu lục lọi trong ngăn bàn, muốn che đi sự hoảng loạn của bản thân, nhưng lục hai lần mới nhớ ra, tất cả đều là đồ của Phong Dục.

Cậu đành phải đặt tay lại lên bàn, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Phong Dục trông thấy bộ dạng khó khăn của Khương Bồ Đào, tâm tình đột nhiên tốt hơn, thế là anh rủ lòng thương hỏi:

“Cậu muốn lấy cái gì?”

Khương Bồ Đào cúi thấp đầu nhìn mặt bàn, giống như trên mặt bàn có hoa, nhỏ giọng lên tiếng.

“Trong cặp sách… Có một túi khoai tây chiên.”

Phong Dục đem túi khoai tây đưa cho cậu, Khương Bồ Đào đầu cũng không ngẩng mà cầm lấy, xé vỏ bên ngoài, cầm lên ăn.

Cậu thích ăn cay, gói khoai tây đều là vị tôm hùm đất xào cay yêu thích, mấy lát khoai cho vào bụng, chút khẩn trương vừa rồi cũng quên luôn, nhanh chóng đắm chìm trong cảm giác vui sướиɠ khi ăn khoai lát.

Lớp phó học tập phát xong bài, giáo viên cũng tới, tiết học bắt đầu.

Khương Bồ Đào lặng lẽ ngồi ăn, âm thanh rất nhỏ, nhưng Phong Dục ngồi gần, vẫn có thể nghe thấy.

Anh nghiêng đầu nhìn sang, đầu ngón tay Khương Bồ Đào dính đầy dầu và bột khoai tây, ăn hai miếng lại liếʍ đầu ngón tay, có lúc còn liếʍ đến vui vẻ, lại còn mυ"ŧ.

Khương Bồ Đào vừa mới ăn được một nửa, Phong Dục bên cạnh đột nhiên vươn tay sang, cầm lấy gói khoai tây chiên của cậu.

“Đừng ăn nữa, nghe giảng kìa.”

Khương Bồ Đào nhìn gói khoai tây bị tịch thu, tức mà không dám nói, vừa mới đưa tay lên miệng liếʍ một cái, Phong Dục lại cầm lấy cổ tay cậu.

“Khương Bồ Đào, không được liếʍ.”

Đôi mắt Phong Dục nhìn chằm chằm vào cậu, giống như cậu liếʍ đầu ngón tay chính là phạm phải tội lớn vậy.

Khương Bồ Đào nhịn từ sáng tới giờ, hơi nóng nảy, bởi Phong Dục nắm cổ tay cậu, cậu liền cúi xuống trước mặt Phong Dục, liếʍ đầu ngón tay dính đầy bột khoai tây, lại còn khıêυ khí©h ngước mắt nhìn Phong Dục, hàm hồ nói:

“Cậu quản tớ, tớ cứ liếʍ.”

Nói xong cậu liền hối hận, chỉ sợ Phong Dục sẽ tức giận, kết quả Phong Dục chỉ buông tay, im lặng nhìn Khương Bồ Đào một cái, rồi quay lên nghe giảng, không để ý cậu nữa.

Khương Bồ Đào nhỏ giọng hừ một tiếng, mở sách vở ra, cũng bắt đầu nghe giảng.

Giáo viên giảng xong bài rồi, lại muốn nói về bài thi hôm qua.

Bài của Phong Dục để trên mặt bàn, anh vươn tay qua là lấy được, còn bài của Khương Bồ Đào vẫn để ở ngăn bàn cũ.

Cậu nhìn dáng ngồi thẳng tắp của Phong Dục, lại nhìn hai cánh tay của Phong Dục dưới hộc bàn, cực kỳ hối hận vì vừa rồi đã khıêυ khí©h anh.

Phong Dục dường như cảm nhận được, khẽ động người, càng ngày càng chắn ngăn bàn kín mít.

Khương Bồ Đào cẩn thận đến gần Phong Dục, chống cằm lên bàn, duỗi tay kéo nhẹ tay áo Phong Dục, vô cùng đáng thương nhìn anh.

“Phong Dục… Lấy bài thi giúp tớ được không?”

Phong Dục quay đầu nhìn cậu, khóe môi nhếch lên một nụ cười, nhìn thế nào cũng thấy lạnh lùng hiểm độc, nhưng vẫn đẹp trai đến kinh ngạc.

Khương Bồ Đào bị nụ cười xấu xa của Phong Dục làm cho thất thần, chỉ nghe Phong Dục nhẹ giọng nói.

“Tự đi mà lấy.”

Khương Bồ Đào trầm mặc, trong lòng phỉ nhổ chính mình, thầm nghĩ lấy thì lấy, cũng chẳng phải vấn đề lớn gì.

Cậu cúi thấp người xuống, một tay chống lên thành ghế của Phong Dục, tay kia với vào ngăn bàn lục lọi.

Đồ đạc trong ngăn bàn đặt bừa bãi, một đống bài thi chất lên nhau, không biết cái bài thi giáo viên muốn giảng bị quăng đến chỗ nào, cậu lục đi lục lại một hồi vẫn chưa tìm thấy.

Hai tay Phong Dục chống ở trên bàn, phía dưới là hai chân của Khương Bồ Đào, tai cậu thi thoảng sẽ lướt qua bụng Phong Dục, Khương Bồ Đào nhất thời cảm thấy chóp mũi tràn ngập hơi thở của Phong Dục, nhịp tim trở nên hỗn loạn, cả người căng thẳng, càng căng thẳng càng không tìm thấy.

Hôm nay Khương Bồ Đào mặc chiếc quần đồng phục rất vừa người, phần trên cũng là áo cộc tay, lại không mặc áo khoác bên ngoài, lúc này cúi thấp người, vòng eo liên tục bị ép xuống, phần dưới eo được nâng lên cao, phần eo của bộ đồng phục học sinh bị kéo căng lùi dần về phía sau, lộ ra mép qυầи ɭóŧ màu trắng.

Phong Dục chỉ cần hơi cúi đầu đã nhìn thấy vòng eo tinh tế trắng ngần của cậu.

Nhưng Khương Bồ Đào không biết gì hết, cậu không dám đυ.ng vào Phong Dục, một tay giữ mép ghế thật sự quá mệt, chỉ có thể chen gần hơn về phía Phong Dục



Lần này, không chỉ cạp quần của đồng phục học sinh bị tụt lại, mà mép qυầи ɭóŧ cũng bắt đầu hở ra, từ từ lộ ra hai hõm eo, còn có một vết đỏ từ mép của qυầи ɭóŧ trên thắt lưng.

Phong Dục nhìn chằm chằm vòng eo nhỏ bị vết đỏ đè ép, trong lòng dần dần cáu kỉnh.

Khương Bồ Đào vẫn cứ đung đưa hết trái rồi phải, vệt đỏ trên eo cũng thuận thế đưa đẩy trước mắt Phong Dục.

Đôi mắt màu xanh ngọc của Phong Dục càng ngày càng trầm, giống như biển sâu.

Anh chậm rãi duỗi tay ra, đầu ngón tay mát lạnh móc mép qυầи ɭóŧ của Khương Bồ Đào vén lên, sau đó buông ra, chiếc qυầи ɭóŧ được nâng lên “che lại” thân thể của Khương Bồ Đào, mơ hồ có thể nhìn thấy vùng eo trắng mỏng manh rung động một chút.

Đầu Khương Bồ Đào ong một tiếng, miệng bất giác nhỏ tiếng ậm ừ, hai tay mềm nhũn, trong nháy mắt ngã vào đùi Phong Dục, không nghĩ được gì.

Phong Dục thấy gáy Khương Bồ Đào xuất hiện màu hồng nhạt, màu hồng đó từng chút từng chút lan ra, đến cuối cùng ngay cả vành tai cũng đỏ ửng lên.

Khương Bồ Đào đè lên bắp đùi rắn chắc của Phong Dục, theo bản năng cố gắng bò dậy, nhưng không ngờ Phong Dục lại dùng một bàn tay to đè lên lưng dưới của cậu, đẩy cậu quay về.

“Khương Bồ Đào.”

Tiếng Phong Dục rất trầm, trầm đến nỗi làm Khương Bồ Đào hoảng sợ.

Cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Phong Dục, anh trượt dọc từ eo đến lưng cậu, cuối cùng nhéo gáy cậu, buộc cậu phải ngước lên.

Phong Dục trầm mặc nhìn Khương Bồ Đào nằm trên đùi mình trong tư thế khó xử, thân thể buộc phải hơi ngẩng đầu lên, đầu ngón tay chậm rãi véo gáy cậu, giống như dã thú đè nặng con mồi.

“Cậu cố ý đúng không?”

Cố ý đứng trước mặt anh ăn nho, ăn khoai tây chiên, còn ngã sấp xuống, đung đưa eo.

Não Khương Bồ Đào như đang chơi một bản Sonata, cậu luống cuống nắm lấy vạt áo Phong Dục, nhỏ giọng cầu xin:

“Phong Dục, buông tớ ra, cậu đang nói gì thế! Mau kéo tớ đứng dậy đi!”

Phong Dục không động đậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khương Bồ Đào, dường như là đang đánh giá người trước mặt, rốt cuộc là thỏ ngốc hay là hồ ly đội lốt thỏ.

Anh vẫn dùng tay nhéo gáy Khương Bồ Đào, nhéo thêm hai lần như cảnh cáo, sau đó mới buông tay.

Khương Bồ Đào vội vã ngồi dậy, mặt đỏ bừng, cậu tưởng rằng vừa rồi Phong Dục cố ý chơi khăm mình do lúc nãy cậu khıêυ khí©h anh, nhịn không được vươn tay nhéo nhẹ cánh tay Phong Dục, oán giận nói:

“Vẫn còn đang ở trong lớp đó, cậu làm bậy cái gì thế!”

Phong Dục cảm nhận được lực đạo không đau không ngứa trên cánh tay, nhìn thấy đôi mắt đen láy của Khương Bồ Đào ánh lên chút nước, giống như quả nho ngâm nước, sáng lấp lánh, bị khi dễ còn không biết, ngoài miệng kêu gào, thế nhưng vẫn như cũ nhích đến gần anh hơn, sự cáu kỉnh trong lòng không hiểu sao đột nhiên bị cuốn đi.

Anh lười biếng chống tay, cũng không nghe giảng nữa, chuyển sự chú ý sang Khương Bồ Đào, nhìn tới mức Khương Bồ Đào cảm thấy không tự nhiên, không biết nên đặt tay chân ở đâu.

“Khương Bồ Đào, ngày mai đừng mặc đồng phục này nữa, mặc như hồi trước đi.”

Trong lòng Khương Bồ Đào vẫn còn hoảng sợ, càng hoảng càng ngoan.

“Ừm, biết rồi.”

Phong Dục lại cong môi cười, nụ cười lần này không chứa ác ý gì cả, chỉ đơn thuần muốn cười một chút.

Anh quay người về phía bảng đen, nhẹ giọng nói:

“Mau mau nghe giảng đi.”

Khương Bồ Đào lại “Ừm” một tiếng, thầm nghĩ bài thi của cậu vẫn chưa tìm thấy, thì Phong Dục đã đem bài của anh sang, để hai người cùng xem.

Vốn dĩ trò hề này sắp kết thúc, nhưng Khương Bồ Đào lúc ngồi cũng không thành thật, lúc thì cọ trái, khi lại cọ phải, khiến Phong Dục mất kiên nhẫn hỏi:

“Khương Bồ Đào, cậu lại muốn làm cái gì?”

Hai má Khương Bồ Đào vẫn đỏ bừng, nhướng mày nhìn Phong Dục, nhưng không nói gì.

Đôi mắt Phong Dục hơi nheo lại, giọng nói trở nên lạnh lùng:

"Nói."

Khương Bồ Đào không dám không nói, cậu ghé sát vào bên tai Phong Dục, một tay đặt lên cánh tay Phong Dục, giọng nói rất trầm, vừa than vừa oán.

"Vừa rồi ai bảo cậu kéo qυầи ɭóŧ của tớ? Bây giờ còn bị kẹt ở đó, rất khó chịu!"

Màu mắt Phong Dục dần dần trầm xuống, sâu đến mức màu xanh ngọc như chìm trong màu đen.

Anh nhìn ráng đỏ trên mặt Khương Bồ Đào, chậm rãi mở miệng:

"Vậy thì sao? Muốn tôi giúp cậu kéo trở về à?"