Chương 9: Đồng Phục

Khương Bồ Đào không phát hiện ra trong lời nói của Phong Dục tràn ngập hài hước, cậu dường như đang thật sự nghĩ về khả năng này, sau đó đỏ mặt lắc đầu.

“Không cần đâu, chút nữa ra về tớ tự đi toilet sửa lại một chút là được rồi.”

Phong Dục không nhìn Khương Bồ Đào nữa, anh đột nhiên cảm thấy ý nghĩ Khương Bồ Đào thật ra là một con hồ ly khoác da thỏ lúc trước của bản thân thật nực cười.

Khương Bồ Đào quá ngốc, đơn thuần đến nỗi mà chỉ cần ai nhìn sơ qua là cũng biết cậu đang nghĩ gì.

Vừa mới kết thúc tiết đầu tiên Khương Bồ Đào lập tức đứng dậy, cậu nhịn cả một tiết rồi, qυầи ɭóŧ của cậu bị kẹt ở chỗ đó khiến cậu vô cùng khó chịu, cả tiết học không sao ngồi yên được.

Nhưng mà khi cậu đứng lên, Phong Dục lại ngồi yên tại chỗ không động đậy gì.

Khương Bồ Đào tuy rất sốt ruột muốn sửa lại cái quần của mình, nhưng vì Phong Dục chặn lối ra duy nhất của cậu khiến cậu dù vội cũng không biết làm gì.

Vừa tan học, bên ngoài lớp học đã xuất hiện mấy nam sinh ló đầu vào trong nhìn, cũng không nói tìm ai, ánh mắt bọn họ lướt qua một vòng, khi thấy Khương Bồ Đào bọn họ liền dừng lại.

Khương Bồ Đào còn đang nhỏ giọng cầu xin Phong Dục:

“Phong Dục, cậu là người tốt nhất thế gian này đó, bây giờ để tớ ra ngoài một chút được không?”

Lúc bấy giờ Phong Dục mới né ra một chút, cũng không phải là hoàn toàn tránh ra, Khương Bồ Đào chỉ có thể từ từ chậm rãi mà chen qua khe hở nhỏ nhoi.

Mấy bạn học hàng phía trước của lớp còn tưởng các nam sinh đó có quen biết với Khương Bồ Đào, nhưng khi Khương Bồ Đào ra khỏi cửa mấy nam sinh ấy cũng không nói gì với cậu, họ chỉ liếc nhau rồi đi theo sau Khương Bồ Đào.

Phong Dục thấy vậy, đầu ngón tay của anh gõ lên bàn rồi cũng đứng dậy đi theo.

Khương Bồ Đào đi vào trong toilet cũng không phát hiện mấy nam sinh phía sau đang cố tình bám đuôi cậu.

Cậu vừa tìm được một chỗ trống, ngón tay vừa mới kéo khóa quần xuống một nửa thì có một bàn tay từ bên cạnh duỗi lại, đem cái khóa quần mà cậu vừa kéo xuống kéo lên như cũ.

Khương Bồ Đào hoảng sợ, lưng cậu dựa vào một bờ ngực rộng lớn, vừa quay đầu cậu liền thấy Phong Dục đang đứng ở phía sau mình.

Vẻ mặt của Phong Dục lạnh lùng, anh đứng sau Khương Bồ Đào để chặn tầm nhìn của mấy nam sinh kia sau đó kéo tay của Khương Bồ Đào, đẩy cậu vào phòng kế bên.

“Khương Bồ Đào, cậu đừng đứng ở đây nữa, vào bên trong đi.”

Vẻ mặt Khương Bồ Đào có vẻ thật khó hiểu, cậu nhìn Phong dục đóng cửa của phòng kế bên mà lỗ tai đỏ như muốn rực lửa.

Phong Dục bị làm sao thế… Sao lại không cho cậu đi WC ở bên ngoài?

Đầu óc của Khương Bồ Đào loạn hết cả lên, chân tay không nghe chỉ huy của não, đầu ngón tay của cậu cầm khóa kéo, muốn kéo xuống một chút nhưng lại không kéo ra được.

Cậu sửng sốt, lại kéo lại một lần nữa, nhưng vẫn không kéo ra được.

Khương Bồ Đào cúi đầu nhìn, vẻ mặt như muốn khóc. Đều tại vừa nãy Phong Dục kéo mạnh quá làm khóa kéo bị vướng vào vải của qυầи ɭóŧ bên trong, bây giờ dù cậu kéo như thế nào cũng không ra.

Bên ngoài cửa, Phong Dục lạnh lùng nhìn về phía mấy nam sinh kia.

Mấy nam sinh buối sáng vừa trùng hợp gặp được Khương Bồ Đào ở trước cổng trường, bọn họ đều bị dáng người của Khương Bồ Đào hấp dẫn, lại đều là lứa tuổi chưa trải sự đời. Vốn dĩ bọn họ muốn làm quen với Khương Bồ Đào nhưng khi thấy cậu đi toilet thì trong lòng lại nảy ra ý xấu, đi theo đến toilet nhìn trộm, không ngờ lại bị Phong Dục phát hiện.

Bọn họ tự biết là việc làm của mình cũng chẳng tốt đẹp gì, vì vậy không cần Phong Dục phí lời liền ủ rũ cút đi.

Phong Dục không đi vội, anh chờ ở bên ngoài WC, nhưng chờ mãi đến khi người trong toilet đều đi hết, đến khi vang lên tiếng chuông vào tiết tiếp theo, Khương Bồ Đào vẫn còn chưa ra.

Trong WC yên lặng lạ thường, Khương Bồ Đào không hề có chút động tĩnh hay âm thanh nào.

Phong Dục gõ cửa, hỏi:

“Khương Bồ Đào, cậu đang làm gì thế, sao vẫn chưa ra?”

Khương Bồ Đào đang vật lộn với cái khóa quần của mình, khi nghe thấy tiếng chuông vào học cậu đã vội vàng, không ngờ tới Phong Dục vẫn chưa đi mà còn đang đợi cậu, lúc này cậu vội đến mức tay cũng bắt đầu run.

Phong Dục không nghe thấy tiếng trả lời thì lại tiếp tục hối thúc, Khương Bồ Đào gấp mức tay chân cuống cuồng. Không còn cách nào, cậu mở cửa phòng WC ra, chỉ lộ một khe hở nhỏ nhoi, đôi mắt đen láy đáng thương mà nhìn Phong Dục nói:

“Phong Dục, khóa, khóa kéo quần của tớ bị vướng rồi…”

Phong Dục: “…”

Anh không nói hai lời mà đẩy ra cửa phòng WC , Khương Bồ Đào lui về phía sau, đôi tay còn túm quần của mình, mặt đỏ như mông khỉ.

Phong Dục nhìn từ trên xuống dưới, khom lưng nhìn vào khóa quần của cậu.

“Bỏ tay ra.”



Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Phong Dục, Khương Bồ Đào từ từ bỏ tay ra.

Phong Dục cầm khóa kéo của Khương Bồ Đào kéo xuống thật mạnh, khóa kéo không những không làm sao mà còn càng vướng chặt hơn.

Tay của Khương Bồ Đào không biết nên để nơi nào, cậu dứt khoát để luôn ở trên vai Phong Dục, bàn tay cậu nóng lên kèm theo chút run rẩy, mà độ ấm và run rẩy lại truyền lại cho Phong Dục.

Phong Dục ngồi xuống kéo khóa giúp Khương Bồ Đào nhưng kéo một lúc cũng không có tiến triển gì, anh lơ đãng ngẩng đầu nhìn Khương Bồ Đào hơi ngớ ra.

Khương Bồ Đào cúi đầu, hàng mi dài hơi hơi rũ xuống, đôi mắt tẩm vài giọt nước, lông mi ướt nhẹp, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi.

Cậu thấy Phong Dục đang nhìn mình, lông mi cậu trở nên run rẩy, quay đầu sang chỗ khác lại để lộ ra cổ thon trắng, trên cổ đã đỏ lừ.

Động tác trên tay Phong Dục dừng lại, hỏi cậu:

“Khương Bồ Đào, sao mặt cậu lại đỏ thế?”

Khương Bồ Đào càng không dám nhìn Phong Dục, cậu thậm chí cảm thấy hai chân đứng cũng không vững nhưng vẫn cố tình mạnh miệng.

“Mặt tớ không có đỏ… Tớ chỉ là, chỉ là hơi căng thẳng mà thôi.”

Phong Dục không hỏi vì sao Khương Bồ Đào lại căng thẳng, anh đứng lên, móc từ trong túi ra một chiếc dao gấp nhỏ, bẻ dao ra, lưỡi dao để sát vào quần của Khương Bồ Đào.

“Đừng nhúc nhích.”

Khương Bồ Đào mới vừa quay đầu chỉ nhìn thấy một ánh sáng lóe lên, bên tai vang lên một tiếng vải bị rách, thế mà Phong Dục lại dùng dao cắt quần của cậu!

Anh cắt không hề lưu tình chút nào, cắt từ tận khóa kéo tới lưng quần, quần đồng phục đang tốt lành lại bị anh cắt thành hai nửa. Chiếc quần bị mất đi dây thun cố định đang muốn tuột xuống.

Khương Bồ Đào kinh hô một tiếng, đôi tay nhanh chóng tóm được lưng quần, chiếc quần bị cắt mất một mảng to, lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn của cậu và chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ nhăn dúm dó do bị vướng vào khóa kéo.

Phong Dục chỉ nhìn thoáng qua sau đó đi ra phòng WC, chỉ để lại một câu.

“Cậu chờ ở chỗ này một chút.”

Khương Bồ Đào một mình ở trong WC. Bây giờ quần của cậu bị hỏng rồi, không cần Phong Dục nói cậu cũng đâu có đi được!

Rất nhanh Phong Dục liền trở về, tay anh cầm một chiếc quần đồng phục mới, nhìn rất to, có lẽ là quần dự phòng của chính anh.

Anh đưa quần đồng phục cho Khương Bồ Đào, Khương Bồ Đào cúi đầu nhận lấy, một tay cầm quần đồng phục, một tay cầm lưng quần đang tràn ngập nguy cơ muốn rớt xuống, chờ mãi vẫn không thấy Phong Dục có ý định đi ra ngoài.

“Phong Dục, cậu ra ngoài đi mà…”

Tiếng nói của cậu vừa mềm vừa nhỏ, có lẽ là bị hành vi dùng dao cắt quần của anh vừa nãy dọa sợ rồi.

Phong Dục không nhúc nhích, tiếng nói của anh như là núi băng lạnh lẽo không bao giờ tan, nghe có vẻ thật chính trực và cấm dục.

Nhưng cậu lại dùng loại giọng nghe rất chính trực, cấm dục này mà từ chối đề nghị của Khương Bồ Đào.

“Sao lại phải đi ra ngoài? Cậu không phải đàn ông à?”

Khương Bồ Đào không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể xoay người, đưa lưng về phía Phong Dục, do dự buông tay ra khỏi chiếc quần lỏng lẻo.

Buông tay ra, chiếc quần rách lập tức rớt xuống dưới, khi rơi qua mông của Khương Bồ Đào còn bị dừng lại một chút.

Một đôi chân dài của Khương Bồ Đào vừa trắng vừa thẳng, cẳng chân tinh tế, đùi lại có một chút thịt, một chút thịt này đặt ở trên người Khương Bồ Đào rất vừa vặn, nhiều một chút không được, mà ít một chút cũng không được.

Phong Dục không trêu cậu nữa, lúc Khương Bồ Đào xoay người anh liền mở cửa đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa, Phong Dục nhìn thấy Khương Bồ Đào vươn đầu ngón tay túm lấy qυầи ɭóŧ nhăn nheo của mình kéo sang bên cạnh một chút.

Phong Dục đi ra rồi, Khương Bồ Đào mới lặng lẽ thở phào.

Quen biết càng lâu cậu càng thấy rõ Phong Dục giống như vũ trụ, vô cùng khó lường. Hành động, lời nói của anh hoàn toàn không thể đoán trước, anh luôn làm những việc mà cậu không thể nào đoán được.

Lúc Khương Bồ Đào đi ra, Phong Dục đã đứng ở bên ngoài toilet.

Vừa nhìn thấy Khương Bồ Đào Phong Dục liền nhíu mày.

Khương Bồ Đào lo lắng, vội hỏi:

“Sao thế?”

Cậu cúi đầu nhìn bản thân mình, nghĩ thầm, trên người cậu có chỗ nào không đúng à?

Không ngờ tới Phong Dục lại ngồi trước mặt cậu một lần nữa, sửa lại ống quần mà cậu vừa tùy tiện sắn lên.



“Sao cậu lại ngốc thế? Đến cả xắn ống quần cũng không biết hay sao?”

Tuy rằng Khương Bồ Đào bị Phong Dục dọa nhưng tâm lý lại có một chút cảm giác ngọt ngào.

Cậu cảm thấy Phong Dục như một con hổ giấy, nhìn thì có vẻ rất hung dữ nhưng thật ra chọc một cái liền rách luôn.

Lúc Phong Dục đứng lên, Khương Bồ Đào lại to gan mà nắm tay áo của Phong Dục, ngẩng đầu cười vô cùng thành khẩn với anh.

“Phong Dục, cảm ơn cậu.”

Phong Dục rũ mắt nhìn cậu rất lâu, không biết anh đang muốn nói gì.

Lúc này đang trong giờ học, trên hành lang vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.

Hiện tại Khương Bồ Đào đang mặc quần đồng phục của Phong Dục, số đo lớn hơn mấy lần, đường cong mông xuất sắc đã bị che nhưng nhưng eo nhỏ thon gọn vẫn có thể nhìn được.

Phong Dục đột nhiên vươn tay, anh dùng hai ngón tay của mình chạm vào bên gáy của Khương Bồ Đào.

Theo bản năng, Khương Bồ Đào rụt bả vai lại, nhưng cậu không trốn, để mặc Phong Dục chạm vào cậu.

Phong Dục cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hơi cao của Khương Bồ Đào, trợn mắt nói dối.

“Khương Bồ Đào, cậu có thấy lạnh hay không?”

Khương Bồ Đào lắc đầu:

“Không lạnh chút nào, còn hơi nóng cơ.”

Phong Dục coi như không nghe thấy, cởϊ áσ khoác đồng phục của mình ra, nhìn về phía Khương Bồ Đào.

“Giơ tay.”

Theo bản năng, Khương Bồ Đào nghe lời giơ tay. Phong Dục đem mặc áo khoác đồng phục vào cho cậu, sau đó còn không quên mà đem khóa kéo đến mức tận cùng.

“Tôi cảm thấy cậu lạnh.”

Khương Bồ Đào giơ tay quơ quơ tay áo quá dài, cậu đột nhiên cảm thấy những lời này của Phong Dục có chút giống lời nói… Của mẹ cậu.

Phong Dục cụp mắt, bắt lấy cánh tay của Khương Bồ Đào, giúp cậu sắn hai ống tay áo lên. Anh nhìn Khương Bồ Đào bị che hết bởi đồng phục to rộng, tròng mắt xanh biếc lộ ra ý vừa lòng.

“Đi thôi.”

Qua nửa tiết học Phong Dục và Khương Bồ Đào mới về lớp, Phong Dục xin lỗi thầy giáo rồi mới dẫn Khương Bồ Đào về chỗ ngồi, không để bụng ánh mắt kỳ lạ của các bạn trong lớp.

Mọi người trong lớp không nhịn được mà xì xào. Người thích Phong Dục từ lớp mười đến lớp mười hai thật sự quá nhiều, nhưng vẫn chưa có ai lại thân với anh như thế.

Cả một đoạn đường Khương Bồ Đào đều cúi đầu đi theo sau Phong Dục, không dám nhìn biểu cảm của các bạn trong lớp.

Cậu ngồi ở bên trong, thấy Phong Dục đã mở sách ra nghe giảng, không hề để ý đến cậu liền lặng lẽ lấy điện thoại ra, click mở App công lược.

Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống, thật ra Phong Dục không ghét tôi đến như vậy, có đúng hay không?

Điện thoại trong túi Phong Dục rung lên một chút, anh lấy nó ra và nhìn thoáng qua, lại liếc mắt nhìn Khương Bồ Đào đang cúi đầu ở bên cạnh, đánh chữ trả lời.

Hệ thống: Độ thiện cảm của Phong Dục với cậu là -98 điểm, cậu thấy như thế nào?

Khương Bồ Đào có chút ủ rũ, cậu tự tìm lý do cho bản thân mình.

Khương Bồ Đào: Nhưng mà… Hôm nay cậu ấy cho tôi mượn đồng phục của cậu ấy mặc mà.

Hệ thống: Hăng hái giúp đỡ bạn bè có gì sai?

Khương Bồ Đào ngừng một chút, cậu cảm thấy những lời này có chút kì lạ, nhưng lại không phân biệt được lạ ở chỗ nào.

Cậu nhìn độ thiện cảm -98 điểm rồi hít sâu một hơi, ấn nút “Nhiệm vụ công lược ngẫu nhiên” thêm lần nữa.

Không lâu sau đó, nhiệm vụ công lược mới đã xuất hiện.

“Cùng ăn một miếng bánh kem nhỏ với nam thần.”

Khương Bồ Đào nhìn chằm chằm này những chữ này, tim càng ngày càng đập nhanh hơn.

Thế này có được tính là… hôn gián tiếp không?