Chương 11: Trong phòng KTV, Ngô Thanh Hoan cưỡng hôn Sở Tử Tuần.

Cô gái trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc, mái tóc dài tỏa ra mùi hoa hồng thoang thoảng, lông mày cong, đôi môi đỏ mọng, dịu dàng ngoan hiền tựa vào vai anh.

"Bạn học Sở, đồng ý với tớ, làm bạn trai của tớ, được không?"

Ngô Thanh Hoan nâng chiếc cằm nhỏ lên, trước khi Sở Tử Tuần kịp phản ứng lại, trực tiếp hôn lên môi anh.

Ngô Thanh Hoan vừa hôn, vừa mở mắt để xem phản ứng của Sở Tử Tuần. Chà, môi anh hơi mỏng, lành lạnh, mềm mại, quả nhiên rất thích.

Sở Tử Tuần muốn đẩy Ngô Thanh Hoan ra, nhưng Ngô Thanh Hoan đã dang hai chân ra trực tiếp ngồi lên đùi anh.

"..."

Trong nháy mắt, sự tự chủ của Sở Tử Tuần dường như sắp sụp đổ, trán nổi gân xanh dữ dội, nhìn cô gái táo bạo trước mặt, nghiến răng gằn từng tiếng: "Ngô Thanh Hoan"

"Ừ."

Ngô Thanh Hoan được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, trực tiếp cắn vào vành tai Sở Tử Tuần, sau đó còn hung hăng mυ"ŧ vào.

Ngay lập tức, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể từ đầu đến chân Sở Tử Tuần, sự tự chủ cũng như bình tĩnh của anh hoàn toàn sụp đổ, "Cậu đừng có mà quá đáng."

“Tớ cứ quá đáng đấy, sao nào?” Ngô Thanh Hoan nhìn thẳng vào anh khıêυ khí©h, “Ai bảo cậu không đồng ý làm bạn trai của tớ?”

Ngô Thanh Hoan bề ngoài trông rất bình tĩnh, nhưng thực ra tim cô đập loạn xạ, lần đầu tiên cô cưỡng hôn người con trai mà mình thích, cảm giác này, quả thực là vô cùng phấn khích.

Nhưng mà, cô chủ động như vậy, Sở Tử Tuần còn chưa có phản ứng gì, thế nên cô không khỏi băn khoăn liệu Sở Tử Tuần có còn là người hay không, hay chính là một cỗ máy máu lạnh.

Sở Tử Tuần nghiêm mặt lạnh lùng đẩy Ngô Thanh Hoan ra, gần như chạy trối chết rời khỏi ghế.

Thừa dịp Ngô Thanh Hoan còn chưa phát hiện ra phía dưới hạ thân của anh đã xảy ra phản ứng, anh nhất định phải chạy trốn.

Khoảnh khắc Ngô Thanh Hoan hôn anh, anh đã cương cứng rồi; mà khoảnh khắc cô ngồi trên đùi anh, anh thiếu chút nữa đã mất lý trí đè cô xuống ghế sô pha, xé tan quần áo của cô, một bàn tay nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, đem thứ to lớn kia hung hăng thúc vào, cho đến khi cô khóc lóc luôn miệng kêu rên, chỉ có thể gọi tên của anh.

Gia Kỳ vẫn một mực đứng chờ bên ngoài cửa, nhìn thấy Sở Tử Tuần vẻ mặt nặng nề rời đi, thầm nghĩ, lần này chắc hẳn Tiểu Hoan Hoan đã không thành công rồi.

Quả nhiên, khi cô ấy bước vào bên trong Ngô Thanh Hoan đang tự tay rót một ly "bomb shot"*.

*Bomb shot: là một loại cocktail, được pha chế bằng cách trộn bia với rượu mạnh.

"Tiểu Hoan Hoan, đừng uống." Gia Kỳ giật lấy ly từ trong tay Ngô Thanh Hoan: "Uống rượu mạnh làm tổn thương cơ thể đấy."

Ngô Thanh Hoan lắc đầu, mặt đỏ bừng, "Không, không sao."

"Cách ca hát tỏ tình thất bại."

“Ừ."

Ngô Thanh Hoan không khỏi thở dài: "Gia Kỳ, cậu nói xem, có phải là tớ quá ngu ngốc, ngay cả theo đuổi một người cũng không nổi."

Nghĩ đến vẻ mặt chán ghét và đẩy mình ra xa vừa rồi của Sở Tử Tuần, cô không kìm chế được nước mắt tuôn rơi.

Sở Tử Tuần, đồ khốn nạn.

Gia Kỳ vỗ nhẹ vào lưng Ngô Thanh Hoan, an ủi cô: "Không phải do cậu mà là do mắt Sở Tử Tuần có vấn đề."

"Thật sự là tức chết tớ rồi, bà đây còn chủ động hiến dâng nụ hôn đầu cho hắn, hắn còn dám ghét bỏ."

Ngô Thanh Hoan tức giận đập bàn, cô không ngờ rằng Sở Tử Tuần lại lạnh lùng thờ ơ đến như vậy.