Chương 12: Đánh nhau

Hôm nay là thứ sáu, đa phần học sinh trong lớp đều không có tâm trạng học tập, tâm lí chỉ chờ tan học. Trong tuần này, Ngô Thanh Hoan đến lớp vài lần để tham gia kiểm tra hàng tháng còn lại thì đều cùng mấy người khác trèo tường trốn học tới quán net chơi điện tử.

Ở hàng ghế đầu tiên của lớp học, Sở Tử Tuần nhịn không được, chốc chốc lại giả vờ như vô tình quay đầu lại, muốn nhìn xem Ngô Thanh Hoan đang làm gì, nhưng lại phát hiện ra chỗ ngồi của cô hoàn toàn bỏ trống.

Không biết tại sao, trong lòng anh có một tia mất mát, cô gái có nụ cười tươi rói giống như một lời nguyền, khiến thứ vốn dĩ vẫn luôn hạ xuống, mỗi lần trước khi đi ngủ lại đột nhiên ngóc đầu dậy, chịu đủ mọi tra tấn, nhưng vẫn không thể nào xóa được bóng dáng của cô ra khỏi tâm trí.

Bản thân anh không khỏi cười tự giễu, Sở Tử Tuần à Sở Tử Tuần, khi người khác theo đuổi mày thì mày coi thường người ta cảm thấy chướng mắt, hiện tại người ta không để ý tới mày, mày lại cảm thấy mình bị bỏ rơi. Sở Tử Tuần cụp mắt, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật nực cười.

Sở Tử Tuần lắc đầu, cúi đầu bắt đầu nhẩm một câu thơ cổ khó học thuộc ngày nay.

"Này, cậu có nghe nói gì không, Ngô Thanh Hoan đánh nhau với người khác đấy."

"Ai đánh nhau với ai cơ?"

"Còn ai vào đây nữa, chính là nữ lưu manh lớp chúng ta cùng với một cô gái khác đánh nhau một trận, nghe nói bây giờ đối phương đang nằm viện còn không đứng lên được."

"Không phải chứ, tớ nói này, cô gái kia cũng quá bạo lực, chậc chậc, cô gái như vậy thì ai dám thích cơ chứ, làm bạn trai của cô ta chẳng phải mỗi ngày đều phải chịu bạo lực gia đình hay sao."

"Ha ha, đúng, nhưng cô bé đó có vòng eo thon và bộ ngực lớn, dáng người thật sự rất đẹp, con mẹ nó thật sự muốn cùng cô ta làm một lần, cái cảm giác kia, ha ha.”

"Một người làm cô ta như vậy thì sao có thể thỏa mãn, hẳn là phải tìm thêm vài người, vừa quay video, vừa chơi, như vậy mới thú vị."

Tiếng cười thô tục không ngừng vang lên trong lớp, vẻ mặt Sở Tử Tuần lạnh lùng đến đáng sợ, "Câm miệng ngay cho tôi, cút."

Giọng cảnh báo đầy ngụ ý của anh khiến người nghe cảm thấy lạnh cóng, nhiệt độ trong lớp lúc này dường như xuống dưới không độ.

Sở Tử Tuần lập tức đứng dậy, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, trực tiếp bước ra ngoài. Anh cũng không biết mình sẽ đi đâu, chỉ là bản thân nghĩ muốn như vậy mà thôi.

"Tử Tuần, cậu muốn đi đâu."

Hoa khôi của lớp Hàn Tiếu Tiếu nhìn Sở Tử Tuần rời khỏi phòng học với vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Phải biết rằng, Sở Tử Tuần chưa bao giờ trốn học.

"Ôi, rất đáng ngạc nhiên, hóa ra học bá cũng sẽ trốn học đấy."

Mấy học sinh học kém trong lớp nhìn thấy Sở Tử Tuần bỏ đi, đều cảm thấy không thể tin được.

"Ai biết được, có lẽ là đi tìm nữ lưu manh kia hẹn hò rồi, ha ha."

Các bạn cùng lớp đều biết Ngô Thanh Hoan đang theo đuổi Sở Tử Tuần, nhịn không được mà nói đùa.

"Mấy người đừng nói nhảm, Tử Tuần không muốn yêu đương."