Chương 14: Khẩu thị tâm phi (1)

"Bạn học Sở, cậu tới đây tìm tớ à?"

Ngay khi Sở Tử Tuần chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngọt ngào quen thuộc truyền đến. Trên mặt Ngô Thanh Hoan có một vết thương, từ phía sau chạy tới vỗ vai Sở Tử Tuần.

Hôm nay, cô mặc một chiếc áo phông màu đỏ bó sát người, làm nổi bật lên khuôn ngực đầy đặn mê người, thêm vào đó là một chiếc quần jeans xanh thủng lỗ, tóc buộc cao còn tết thêm nhiều bím tóc nhỏ, thoạt nhìn qua trông vô cùng nổi bật.

Sự khác biệt giữa người với người vẫn rất lớn, nếu sự kết hợp giữa hai màu đỏ và xanh này đổi lại là người khác, thì nhất định sẽ bị người khác chê cười, nhưng khi mặc trên người cô lại vô cùng đẹp.

Sở Tử Tuần vừa quay đầu lại thì thấy có người đang ngẩng đầu nhìn mình, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ đến chói mắt.

"Không phải."

Sở Tử Tuần nhìn rõ phía dưới mắt Ngô Thanh Hoan có quầng thâm lớn. Rõ ràng là do thường xuyên thức khuya gây ra. Khoé miệng có một mảng da bong ra, khiến giọng nói càng trở nên lạnh lùng.

Ngô Thanh Hoan không tin những gì anh nói, cô vẫn cười nhìn Sở Tử Tuần, lông mi dài chớp chớp như một chiếc cọ nhỏ, lướt qua trái tim Sở Tử Tuần khiến anh ngứa ngáy.

"Cậu nói dối, nếu không phải thì cậu ở đây làm gì, tới đây ngắm cảnh sao?"

Xung quanh sân thể dục ngoại trừ tường cao thì không có thêm bất cứ thứ gì khác.

"..."

Sở Tử Tuần xoay người rời đi.

"Này, bị tớ nói trúng cho nên thẹn quá hóa giận đó hả."

Ngô Thanh Hoan mạnh bạo nắm tay Sở Tử Tuần, không khỏi làm nũng: “Bạn học Sở, mặt của tớ bị thương, cậu không nhìn thấy sao?"

Thật ra, Ngô Thanh Hoan không biết làm nũng, nhưng mấy ngày trước cô nghe mấy chị em trong nhóm nói rằng con trai không thể chịu nổi những cô gái thích làm nũng, nên Ngô Thanh Hoan cũng định thử xem sao.

Sở Tử Tuần nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, "Cậu bị thương thì liên quan gì đến tôi?"

"Sao lại không liên quan, cậu là bạn trai của tớ."

Ngô Thanh Hoan nhìn thấy trên gương mặt thanh tú của Sở Tử Tuần dần trở nên khó coi, không những không sợ mà ngược lại còn nỗ lực kiên trì, ngậm ngón giữa mảnh mai xinh đẹp của Sở Tử Tuần trong miệng mà mυ"ŧ lấy, còn cố ý phát ra âm thanh gợϊ ȶìиᏂ.

Ngô Thanh Hoan một bên dùng đầu lưỡi không ngừng mυ"ŧ vào, ngẩng đầu nhìn anh: "Bạn học Sở, cậu có thích tớ làm với cậu như ngón tay này không? Không chỉ ngón tay mảnh khảnh này của cậu mà tớ còn muốn nếm thử thứ to lơan trên người cậu nữa, được không?"

"Ngô Thanh Hoan, cậu đừng khıêυ khí©h điểm giới hạn của tôi lần nữa."

Khi Ngô Thanh Hoan ngậm lấy ngón tay mình, trong đầu Sở Tử Tuần trở nên trống rỗng, ngón tay bị Ngô Thanh Hoan mυ"ŧ như bị điện giật, toàn thân tê dại, run rẩy.

Cô ấy không biết hành động này có ý nghĩa gì không?