Chương 20: Ngô Thanh Hoan ghen

CHUYỂN NGỮ: TEAM SUNSHINE

Sở Tử Tuần nhìn vẻ mặt tức giận của Ngô Thanh, trong lòng cảm thấy buồn cười: “Cậu có cần phải nhạy cảm thế không?”

“Bạn học Sở, nữ sinh hiểu rõ nữ sinh nhất, tớ còn không biết trong lòng cậu ấy nghĩ gì hay sao?”

Ngô Thanh Hoan vẫn rất tức giận, tên Sở Tử Tuần này có thể bớt trêu hoa ghẹo nguyệt một chút được hay không?

“Cho dù cậu ấy có quyến rũ tôi như nào, tôi cũng không có hứng thú với cậu ấy.”

Bởi vì trong mắt đã có một người, những người khác không là gì cả.

“Nhưng mà cậu ấy… A, Sở Tử Tuần, cậu vừa nói cái gì?”

Lúc đầu Ngô Thanh Hoan còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghe Sở Tử Tuần nói vậy, trong lòng cũng nguôi giận.

“Không nghe thấy thì thôi, tôi không nói lần hai đâu.”

Khuôn mặt ưa nhìn của Sở Tử Tuần vẫn không cười như trước, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện trong đáy mắt anh có ý cười.

Ngô Thanh Hoan nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng vô cùng vui vẻ, mà khi vui rồi lại không nhịn được muốn làm nũng, cô tủi thân bĩu môi, túm ống tay áo Sở Tử Tuần lắc qua lắc lại: “Sở Tử Tuần.”

“Sao?”

“Cậu cũng biết bây giờ tớ rất cần vở ghi chép của cậu, thế mà cậu lại cho nữ sinh đó mượn, bây giờ tớ xem bằng gì?”

“Tôi sẽ phụ đạo cho cậu.”

“Cậu chắc chắn chứ?”

Ngô Thanh Hoan che miệng, không ngờ Sở Tử Tuần lại cho cô một bất ngờ lớn như vậy, vì vậy cô rất nghiêm túc giơ ba ngón tay lên: “Ha ha, bạn học Sở, yên tâm đi, tớ thề với cậu, chỉ cần cậu phụ đạo cho tớ, nhất định tớ sẽ học hành chăm chỉ, có gì không hiểu sẽ hỏi, tuyệt đối không lười biếng.”

Sở Tử Tuần bị động tác của Ngô Thanh Hoan chọc cười, không nhịn được đưa tay gõ lên trán cô, giọng nói trầm thấp từ tính: “Trong lúc phụ đạo phải gọi tôi là thầy Sở.”

Gõ xong anh mới ý thức được hành động này của mình đối với Ngô Thanh Hoan có bao nhiêu thân mật. Vì vậy anh cúi đầu không dám nhìn cô nữa, hai tai dần đỏ lên.

“Sở Tử Tuần, cậu…”

Ngô Thanh Hoan xoa xoa cái trán bị gõ, đôi mắt lóng lánh nước chớp chớp, nhất thời ngây thời, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh.

Cô không nhìn nhầm đấy chứ, vành tai Sở Tử Tuần đỏ thế kia, là anh đang xấu hổ ư?

Buổi tối về nhà, Ngô Thanh Hoan nằm trên giường trằn trọc lăn lộn mãi cũng không ngủ được, cô cứ sờ trán cười khúc khích, chỗ được Sở Tử Tuần chạm vào tê tê dại dại, giống như được lông vũ quét qua.

Trong lòng cô ngọt như hũ mật, đây là lần đầu tiên anh chủ động làm ra hành động thân mật như này với cô đấy.

Nhớ lại vẻ mặt vừa dịu dàng vừa nuông chiều của Sở Tử Tuần lúc đó, Ngô Thanh Hoan phấn khích đến mức đập mạnh xuống giường.

Thật sự không nghĩ tới đấy, lúc mới tiếp xúc, cô còn tưởng rằng Sở Tử Tuần trời sinh lạnh lùng không thể với tới cơ, không ngờ trong lòng anh vẫn rất dịu dàng.

Nhưng sự dịu dàng ấy đối với cô còn chưa đủ, cô còn muốn tất cả sự dịu dàng của Sở Tử Tuần chỉ dành riêng cho mình cô mà thôi.