Chương 3: Quên không xin phương thức liên lạc (1)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Vào thứ Hai, Ngô Thanh Hoan và một vài đàn em vừa trò chuyện vừa đi vào trường.

Trường của bọn họ là trường trung học trọng điểm của thành phố, tỷ lệ đậu vào trường đại học trọng điểm hàng năm rất cao. Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Ngô Thanh Hoan, dù sao cô cũng không có hứng thú với việc học nhưng học tra như cô vẫn có thể vào được một trường trung học trọng điểm, hơn nữa còn vào được lớp mũi nhọn.

Lý do rất đơn giản, bởi vì dựa vào việc ba cô đã nhờ cậy rất nhiều mối quan hệ cũng như chi ra một số tiền lớn mới để Ngô Thanh Hoan vào được ngôi trường này, dù Ngô Thanh Hoan không muốn đến đây nhưng cô cũng không thể phụ sự vất vả của ba mình được.

Ba cô cũng nói, cho dù không hứng thú với việc học, thì cũng nhất định phải hoàn thành xong việc học trung học ở trường này.

Ba cô còn nói, cho dù lộn xộn, nhưng khi so sánh thì môi trường ở đây cũng tốt hơn mấy ngôi trường khác. Môi trường học tập rất quan trọng, ông cho rằng con gái mình một ngày nào đó sẽ bị lây nhiễm không khí học tập và cầu tiến. Có thể một ngày nào đó, cô con gái của mình sẽ cải tà quy chính, không muốn trở thành nữ giang hồ nữa, ngày mà ông vẫn luôn mong chờ một ngày nào đó sẽ đến.

Về điều này, Ngô Thanh Hoan không có gì để nói trước sự lạc quan thái quá của ba mình.

Muốn cô cải tà quy chính, nói không chừng để mặt trời mọc đằng Tây còn dễ hơn.

"Nhỏ, à, Tiểu Nhị Lang, đi học đeo balo trên lưng như vậy, không sợ phải phơi nắng, không sợ mưa gió."

Ngô Thanh Hoan ngâm nga một bài hát thiếu nhi, dáng vẻ vô cùng lưu manh đi tới trước cửa lớp học.

"Ngô…, chị Ngô, em làm bài tập cho chị xong rồi, chị kiểm tra đi."

Ngay khi Ngô Thanh Hoan ngồi vào chỗ của mình, bên cạnh liền vang lên một giọng nói vô cùng khúm núm.

Lớp trưởng đứng trước mặt Ngô Thanh Hoan với một cuốn sách bài tập dày cộp trên tay, trên mặt là một nụ cười lấy lòng.

Không có cách nào, ai bảo Ngô Thanh Hoan là côn đồ, cậu thật sự không thể trêu vào.

Nghe nói lần trước, có một bạn học nam không nghe lời, đắc tội với Ngô Thanh Hoan, đã bị đám đàn em của cô lột sạch quần áo, chỉ để lại một chiếc qυầи ɭóŧ trên người, buộc phải học xong một tiết thể dục.

Thế là từ hôm đó, bạn học nam kia cũng trở nên nổi tiếng, ai cũng biết trên người cậu ta có bao nhiêu vết bớt và kích cỡ qυầи ɭóŧ ra sao. Không lâu sau, có tin cậu ta đã nghỉ học.

“Đúng là lớp trưởng, không tệ, không tệ."

Ngô Thanh Hoan vươn tay cầm lấy cuốn sách bài tập mà lớp trưởng cho, tùy ý lật xem, quả nhiên nét chữ bắt chước rất giống cô tự viết, cũng xem như có thể thuận lợi rồi.

Lớp trưởng lấy hết can đảm: "Chị Ngô, cái đó, về phí bảo kê."

“Phí bảo kê không cần nữa.” Ngô Thanh Hoan vỗ vỗ vai lớp trưởng, cười nói, vẻ ngây ngô, “Như vậy đi, sau này cậu làm bài tập thay tôi, tôi sẽ không thu phí bảo kê của cậu."

"Có thật không"

Thật vậy thì tốt quá, lớp trưởng đỏ bừng mặt vì phấn khích.

Nếu không phải chi ra chút tiền này, cuộc sống của cậu sẽ nhàn hạ hơn rất nhiều.