Chương 4: Quên không xin phương thức liên lạc (2)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

"Hừ, nét chữ bắt chước rất giống, tiếp tục phát huy, đừng để bị giáo viên phát hiện, nếu không sẽ đến lúc đó."

"Em hiểu, em hiểu, chị Ngô, chị yên tâm, nhất định em sẽ không để lộ ra đâu."

Lớp trưởng cười ha ha, xem như đã đạt được thỏa thuận chung với Ngô Thanh Hoan.

Cậu là người coi tiền là sinh mệnh của mình, chỉ cần không bắt cậu tiêu tiền thì làm gì cũng được.

Sau khi đuổi lớp trưởng đi, Ngô Thanh Hoan nhàm chán lấy điện thoại di động ra lướt Weibo.

Lướt một hồi, cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô quên hỏi phương thức liên hệ của Sở Tử Tuần.

Ngô Thanh Hoan vô cùng ảo não, nếu không bây giờ cô có thể nói chuyện với anh.

"Thanh Hoan, đang nghĩ gì vậy, không phải là đang trộm nhớ ai đấy chứ?"

Một cô nàng ngồi ở trên Ngô Thanh Hoan quay đầu lại, nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Ngô Thanh Hoan,hỏi nhỏ.

"Đúng vậy," Ngô Thanh Hoan gật gật đầu, hào phóng thừa nhận, "Tớ rất nhớ cậu ấy, rõ ràng mới đầu tuần đã rất muốn gặp."

"Cái gì."

Cô nàng này tên là Gia Kỳ, khi nghe thấy tin tức quá mức kinh sợ, không khỏi thốt lên: "Chuyện xảy ra khi nào, sao tớ không biết?"

Ngô Thanh Hoan chống cằm thở dài: "Cậu kích động như vậy làm gì, tớ còn chưa theo đuổi về tay được đâu."

Gia Kỳ đặt sách xuống, trực tiếp ngồi bên cạnh Ngô Thanh Hoan, bát quái nói: "Người kia là ai?"

"Người ở hàng đầu tiên, mặc đồng phục học sinh, đang nghiêm túc nghe giảng, cậu thấy có được không?"

Ngô Thanh Hoan đưa tay ra.

Là một học sinh kém cả năm đều đứng đầu từ dưới đếm lên, chỗ ngồi của cô và Sở Tử Tuần, một người ngồi hàng đầu tiên, một người ngồi hàng cuối cùng, chỉ có thể nhìn thấy từ xa.

"..."

Hàng đầu tiên vẫn còn một vài bạn nam đang ngồi, sao Gia Kỳ biết được người mà Ngô Thanh Hoan nói tới là ai?

“Người nào?"

“Cậu đoán xem."

“À, tớ biết rồi, không phải là Sở Tử Tuần đấy chứ?"

Gia Kỳ che miệng lại, chính là không thể tin được mà nhìn chị em tốt của mình.

Ánh mắt của Ngô Thanh Hoan xuyên qua lưng các bạn học khác rồi dừng lại trên tấm lưng thẳng tắp của Sở Tử Tuần: "Đúng vậy, là cậu ta, đầu tiên mà nói, là tớ để ý tới cậu ta trước, các cậu phải hứa nhất định không được đoạt mất của tớ."

"Ai muốn đoạt với cậu, tớ thừa nhận, cậu ta rất đẹp trai, nhưng loại nam sinh lạnh lùng và tẻ nhạt đó không phải là mẫu người của tớ," Gia Kỳ nhịn không được ném cho đối phương một cái nhìn xem thường, "Nhưng mà, Tiểu Hoan Hoan, cậu nói xem cậu thích ai không thích, lại đi thích cậu ta."

“Sao vậy?"

Chẳng lẽ Sở Tử Tuần đã có bạn gái?

Gia Kỳ rất cố gắng phân tích với Ngô Thanh Hoan: "Làm ơn đi, cậu không biết cậu ta tỏ ra rất thanh cao hay sao, bà chị của tôi ơi, trên đời này có rất nhiều chàng trai tốt như vậy, người theo đuổi cậu cũng nhiều, cậu đều thấy bọn họ chướng mắt, cuối cùng lại nhìn trúng cậu ta, ánh mắt đúng là rất độc đáo."

Ngũ quan và dáng vẻ của Gia Kỳ vô cùng xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng gợi cảm nên cô ấy có kinh nghiệm yêu đương phong phú, thật sự không đành lòng nhìn chị em tốt của mình lầm đường lạc lối.