Chương 5: Thà nghẹn đến chết còn hơn nghĩ tới cô ấy rồi tự xử (1)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Đúng lúc đó, tiếng chuông tan học vang lên, Ngô Thanh Hoan đứng dậy, đi đến chỗ ngồi của Sở Tử Tuần.

"Bạn gái xinh đẹp, tớ có thể ngồi đây được không, tiết sau cậu tới ngồi ở chỗ của mình."

Ngô Thanh Hoan nhìn sang bạn nữ đang ngồi bên cạnh Sở Tử Tuần, thân thiết nói.

“Được, được."

Bạn học nữ co rụt cổ lại, cầm theo sách giáo khoa bỏ chạy.

Cô ấy không ngốc, cô ấy biết Ngô Thanh Hoan hoàn toàn không thân thiện như vẻ bề ngoài, cô ấy không dám đắc tội với cô gái này, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp rời khỏi chỗ ngồi.

Từ đầu đến cuối, Sở Tử Tuần cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thanh Hoan lấy một cái, mà hoàn toàn không để ý tới cô.

Ngô Thanh Hoan cũng chẳng buồn bận tâm, cô ngồi xuống ghế bên cạnh Sở Tử Tuần, tò mò nói: "Bạn học Sở, cậu đang làm gì vậy?"

Lại đang làm bài tập à? Có cần phải chăm chỉ như vậy không? Ngô Thanh Hoan thực sự không thể nhìn ra được chuyện làm bài tập có chút thú vị nào.

Nhìn thấy Sở Tử Tuần không để ý tới mình, Ngô Thanh Hoan cũng không tức giận, tiếp tục hỏi: "Bạn học Sở, cậu có thể cho tớ phương thức liên lạc được không?"

Có phương thức liên lạc, mới có thể trao đổi “chuyên sâu” với Sở Tử Tuần.

Sở Tử Tuần hơi nhíu mày liếc mắt nhìn Ngô Thanh Hoan một cái, cô gái này một chút xấu hổ ngượng ngùng cũng không có.

"Tại sao cậu lại không nói gì vậy?"

Ngô Thanh Hoan chớp chớp đôi mắt to, lập tức tiến đến trước mặt Sở Tử Tuần, trong nháy mắt, hơi thở của hai người họ đan xen vào nhau.

Thậm chí cô còn ngửi thấy mùi bột giặt từ trên người Sở Tử Tuần, hình như là mùi chanh, rất tươi mát.

Sở Tử Tuần nhanh chóng tránh người sang một bên, từ nhỏ anh đã rất ghét tiếp xúc thân thể với người khác, đặc biệt là đối với con gái, vốn dĩ sinh ra đã bị dị ứng.

"Ngô Thanh Hoan, mong cậu hãy tự trọng."

Sở Tử Tuần thật sự không thể nhịn được nước quay sang nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.

"Tự trọng" Thừa dịp có một vài nơi tầm mắt bạn học khác không thể nhìn thấy, Ngô Thanh Hoan đặt bàn tay trắng nõn của mình lên đùi đối phương nhẹ nhàng vuốt ve: "Tự trọng sao có thể theo đuổi được cậu?"

Trong phút chốc, cả người Sở Tử Tuần giống như bị điện giật, anh giận dữ đẩy tay Ngô Thanh Hoan ra, trên gương mặt đẹp trai trông vô cùng khó coi.

Xung quanh là tiếng xì xào của các bạn cùng lớp, tất cả đều nhìn Ngô Thanh Hoan và Sở Tử Tuần với vẻ mặt ám muội.

Cho dù là ai đi nữa đều không ngờ rằng, hai người họ lại ngồi cùng một chỗ.

"Đưa phương thức liên lạc cho tớ, nếu cậu đưa cho tớ, tớ sẽ không quấy rầy cậu, nếu không…" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Thanh Hoan chậm rãi đến gần bên tai Sở Tử Tuần, nhẹ nhàng thổi ra một hơi: "Nếu không, học kỳ này, cậu đừng hòng nghĩ tới chuyện chăm chỉ học hành."

Ngô Thanh Hoan nghĩ, có lẽ đối với học bá mà nói tra tấn lớn nhất chính là không để cho cậu ta được tập trung học hành.

“Mời cậu đi cho."

Cuối cùng, Sở Tử Tuần bị ép tới mức không còn cách nào khác, đành phải ghi một dãy số vào tờ giấy nháp rồi đưa cho Ngô Thanh Hoan, hy vọng cô có thể cho mình yên tĩnh một chút.