Chương 8: Hát cho Sở Tử Tuần nghe (1)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Thời gian trong nháy mắt trôi qua, rất nhanh đã tới thứ sáu, hôm nay lớp bọn họ tổ chức liên hoan vào buổi tối, buổi chiều sau khi tan học, các bạn học đều cùng nhau đi bộ đến nhà hàng lẩu đã đặt trước.

Lớp trưởng đi theo phía sau Ngô Thanh Hoan, mang cặp sách cho cô, dáng vẻ chẳng khác nào một chú cún: "Ha ha, lão đại, sao em cảm thấy trông bây giờ chị rất căng thẳng."

Đúng vậy, từ sau khi lớp trưởng trở thành một “cỗ máy hình người” dùng để viết bài tập cho Ngô Thanh Hoan, cậu ta chủ động xem cô như lão đại của mình, hy vọng rằng ở trong trường Ngô Thanh Hoan có thể bảo vệ cho cậu ta không bị người khác bắt nạt.

Mặc dù lớp trưởng có chút rụt rè, nhưng Ngô Thanh Hoan không ghét cậu ta, hơn nữa cậu lớp trưởng này cũng rất nghe lời, vì vậy cô đồng ý thu nhận cậu ta làm đàn em của mình.

Ngô Thanh Hoan sờ sờ mặt mình, không dám tin: "Có thể nhìn rõ ràng như vậy sao?"

Cô thật sự căng thẳng như vậy sao?

Nhưng thực sự trong lòng cô rất căng thẳng, dù sao cũng phải bày tỏ tình cảm nơi công cộng, có thể sẽ bị từ chối phũ phàng. Cứ tưởng tượng mà xem, từ nay hình tượng của cô trong mắt mọi người sẽ hoàn toàn sụp đổ, mấy chị em trong nhóm cũng sẽ không ngừng cười nhạo phía sau lưng cô.

"Tiểu Hoan Hoan, thả lỏng đi, không có vấn đề gì đâu."

Gia Kỳ nắm tay Ngô Thanh Hoan, cổ vũ cô, "Hôm qua cậu đã đánh cho một tên côn đồ không nghe lời tới gãy tay, sao mới chỉ có hát một bài mà đã bị dọa sợ thành ra như vậy."

Đúng vậy, với tư cách là người đứng đầu đám lưu manh, Ngô Thanh Hoan đã học taekwondo từ năm 6 tuổi, sau 12 năm học, đến bây giờ cũng đã có được đai đen, từ trước đến giờ đánh nhau đều không sợ bất kỳ ai.

Tuy nhiên, theo đuổi học bá cao lãnh cũng không đơn giản như chuyện đánh nhau, trong lòng cô thật sự vẫn còn có chút lo lắng.

Cả nhóm vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến quán lẩu gần trường.

Phòng bao do chủ nhiệm lớp đặt trước nằm ở tầng hai. Sau khi đi lên, bọn họ phát hiện quang cảnh ở đây rất tuyệt vời, vừa riêng tư lại rất có không khí.

Ngô Thanh Hoan vừa liếc mắt đã nhìn thấy Sở Tử Tuần đang ngồi ở một góc sáng sửa, đang nói chuyện gì đó với bạn tốt của mình, vẻ mặt thản nhiên, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhưng thoạt nhìn vẫn có thể cảm nhận được vui vẻ.