Chương 6

E e e e...... Điện thoại di động đặt trong túi bỗng nhiên rung lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Sở Quận. Cậu lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy cái tên Đường Quy Nghiêu đang hiện trên màn hình, “Có chuyện gì sao?” Nói thật, trong lúc nhất thời cậu không biết mình nên đối mặt với Đường Quy Nghiêu như thế nào.

Cho tới nay cậu và Đường Quy Nghiêu vẫn luôn là kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, cậu chưa từng cho đối phương sắc mặt tốt. Mà nay, đối thủ một mất một còn đã trở thành chồng cậu, sự thay đổi đột ngột này khiến cậu không biết biết bản thân nên ở chung với Đường Quy Nghiêu như thế nào.

Đường Quy Nghiêu không thèm để ý đến ngữ khí lạnh lùng ở đầu bên kia điện thoại, y đã quen với thái độ lãnh đạm của cậu từ lâu, “Bây giờ em có thời gian rảnh không?” Khi nói chuyện với Sở Quận, giọng điệu của Đường Quy Nghiêu bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn, hoàn toàn không có lãnh ngạo như lúc bình thường.

Sở Quận hơi hơi nhướn mi, “Anh có chuyện gì sao?”

Nghe thấy câu hỏi của Sở Quận, bên trong đáy mắt Đường Quy Nghiêu bất giác lộ ra một tia vui mừng, “Ba mẹ gọi em tới cùng nhau ăn một bữa cơm.” Tuy rằng hôm nay không phải ngày bọn họ cử hành hôn lễ, nhưng nói thế nào cũng là ngày đăng ký kết hôn, đương nhiên là muốn cùng nhau chúc mừng một phen.

Sở Quận có chút ngẩn người, mấy giây sau mới hồi phục tinh thần, cậu không từ chối nói với Đường Quy Nghiêu: “Tôi lập tức đến ngay.”

Đường Quy Nghiêu đoán rằng Sở Quận sẽ không từ chối, nhưng trong lòng y vẫn lo lắng bản thân sẽ nghe thấy lời cự tuyệt của Sở Quận, cho nên lúc nghe thấy chính miệng cậu đồng ý, y không kiềm được vui mừng trong lòng.

“Anh chờ em đến đây!”

Sở Quận nghe ra được âm thanh vui vẻ lẫn trong giọng nói của Đường Quy Nghiêu, thần sắc cậu có chút kỳ quái, “Được, cúp máy trước nhé.”

“Trên đường nhớ cẩn thận!”

Cúp điện thoại xong, Sở Quận hơi hơi nheo mắt lại, biểu tình có chút đăm chiêu.

Nhìn con trai nói chuyện điện thoại xong, mẹ Đường đi tới, quan tâm hỏi han y: “Tiểu Sở có đến không con?”

“Em ấy sẽ đến ngay.”

Mẹ Đường mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”

“Mẹ......Em ấy không......” Đường Quy Nghiêu muốn vì Sở Quận giải thích một chút, nhưng lại không biết nên nói thế nào. Theo lý Sở Quận nên trở về cùng y, chung quy thì hôm nay cũng là ngày bọn họ lĩnh giấy kết hôn.

Mẹ Đường biết con trai mình muốn nói điều gì, bà khéo hiểu lòng người nói với y: “Mẹ cùng ba con hiểu rõ, chuyện tình cảm của bọn trẻ các con, hai người chúng ta sẽ không nhúng tay vào.” Con trai vì sao lại đột nhiên muốn dùng việc kết hôn làm điều kiện để giúp đứa bé kia cứu nhà họ Sở, bọn họ thân làm cha mẹ sao có thể không hiểu được con mình.

Đường Quy Nghiêu cảm kích nhìn mẹ Đường nói cảm ơn bà: “Mẹ, cảm ơn hai người đã hiểu và ủng hộ con.” Nếu không phải hai người ủng hộ y giúp đỡ nhà họ Sở, những trưởng bối trong gia tộc kia nhất định không đồng ý để y làm những điều này.

Mẹ Đường mặt đầy đau lòng nhìn con trai mình, “Nghiêu nhi, quãng đường tiếp theo chắc chắn không dễ đi.” Hôm nay là ngày con trai lãnh chứng, “Con dâu” lại không có hòa đồng cùng con trai trở về chúc mừng, điều này đại biểu bên trong cuộc hôn nhân này, chỉ có con trai mình đơn phương tình nguyện. Bà nghe nói đứa bé kia của nhà họ Sở không hề thích đàn ông, lại nói thêm đứa bé kia cũng là vì bất đắc dĩ mới kết hôn cùng con bà, điều này nghĩa là tình cảm của con trai có thể được đáp lại hay không cũng là một vấn đề. Trong tình yêu, người yêu trước chính là người thua cuộc. Tình yêu của con trai bà còn chưa chính thức bắt đầu, liền đã thua cuộc.

Trong mắt người làm ba mẹ như bọn họ, con trai nhà mình vĩnh viễn là người tốt nhất. Mỗi lần nghĩ đến sau này con trai sẽ nhận phải rất nhiều ủy khuất cùng tổn thương, trong lòng bọn họ tuyệt không dễ chịu. Thế nhưng bọn họ không thể làm gì hơn, đây là lựa chọn của con trai họ, hai người bọn họ là ba mẹ chỉ có thể ủng hộ.

Ai, hi vọng đứa bé kia của nhà họ Sở là người thấu hiểu, đừng cô phụ tấm lòng thành của con trai bà!

“Anh, sao anh phải làm khổ mình như thế?” Đường Hiểu Hiểu không rõ vì sao một người vĩ đại như anh mình lại vứt bỏ tôn nghiêm đi thích đối thủ một mất một còn của mình.

Nghĩ đến Sở Quận, khóe miệng Đường Quy Nghiêu bất giác nở nụ cười ôn nhu, “Vì em ấy đáng giá!”

Sở Quận đáng giá để y làm như vậy!

Y nguyện ý vì Sở Quận trả giá hết thảy!

Nghe được câu nói thâm tình kia của anh trai, Đường Hiểu Hiểu trợn trắng mắt không biết nói gì, rất khó hiểu nói thầm một câu: “Tên đàn ông kia tốt chỗ nào?”

Mặc dù Đường Hiểu Hiểu chưa từng tiếp xúc với Sở Quận, nhưng cô vẫn nhìn cậu rất không vừa mắt. Cô cho rằng anh trai cô là nam nhân ưu tú nhất trên đời, Sở Quận kia một người sa cơ thất thế dựa vào cái gì mà không thích anh cô.

Trong lòng Đường Hiểu Hiểu, Sở Quận hoàn toàn không có gì khác, căn bản không xứng với anh của cô.

Đường Quy Nghiêu vẻ mặt ôn nhu, khéo miệng tươi cười nói: “Em ấy rất tốt!”

Đường Hiểu Hiểu dáng vẻ chỉ tiếc hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Đường Quy Nghiêu, “Anh, anh có thể có chút tiền đồ được hay không?” Thân là đương gia đương nhiệm của nhà họ Đường, sao có thể bị một tên đàn ông làm cho thần hồn điên đảo?!

Đường Quy Nghiêu lười giải thích với em gái, khẽ lắc đầu với cô, “Em không hiểu.”

Đường Hiểu Hiểu tức giận nói: “Em đương nhiên không hiểu!” Cô thật sự không thể lý giải ý nghĩ của anh trai mình. Với điều kiện của anh ấy, muốn loại đàn ông nào mà không được, vì cái gì lại cố tình treo cổ trên cái người sa cơ thất thế như Sở Quận kia?

Mẹ Đường gõ vào đầu con gái một cái rõ kêu, “Cái con nha đầu này con biết cái gì, chuyện của anh con không cần con xem mồm vào.”

Đường Hiểu Hiểu bị mẹ Đường gõ vào đầu rất đau, cô đầy mặt bất mãn nói: “Con đã không còn nhỏ nữa.” Cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất vì anh trai, “Con chỉ là cảm thấy Sở Quận không xứng với anh.”

Nghe em gái mình nói Sở Quận như vậy, Đường Quy Nghiêu khẽ nhíu mi, “Em ấy rất tốt, về sau không được phép nói những lời này nữa.”

Đường Hiểu Hiểu nhìn Đường Quy Nghiêu bảo vệ Sở Quận thế này, cô trợn tròn hai mắt, “Anh trai, anh.....”

Không thèm tiếp tục để ý đến em gái đang cố tình gây sự, Đường Quy Nghiêu rời khỏi phòng khách, đi đến cổng nhà chuẩn bị đón Sở Quận.

Sở Quận lái xe đến biệt thự nhà họ Đường, liếc mắt liền thấy Đường Quy Nghiêu đang đứng ở trước cổng, không khỏi kinh ngạc trợn to hai mắt.

________________________

Cách ngày rơi vào lưới tình còn 156 ngày!