Chương 8

Ba Đường nói: “Nếu đã như vậy, liền chờ thân thể ba con ổn định hẳn đi nước ngoài chữa bệnh.”

Sở Quận vẻ mặt đầy cảm kích: “Cảm ơn cha mẹ.”

“Con cái đứa nhỏ này, đều là người một nhà cả, còn khách khí với chúng ta làm gì.”

Sở Quận thẹn thùng mỉm cười.

Mẹ Đường bỗng nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng, bà nói với Sở Quận và con trai đang ngồi đối diện: “Hai người các con cũng đã lãnh giấy kết hôn, tối hôm nay các con có thể chuyển vào nhà tân hôn rồi.”

“Hai đứa con mặc dù không có cử hành hôn lễ, nhưng các con đã là chồng chồng.” Mẹ Đường trừng mắt nhìn Sở Quận cười trêu chọc, “Không cần phải thẹn thùng, chồng chồng ở cùng nhau là lẽ đương nhiên.”

Sở Quận: “.......” Ngại quá, cậu không hề thẹn thùng.

Mẹ Đường nói tiếp: “Mẹ và cha con đều cảm thấy hai con sống cùng một chỗ với bọn ta sẽ bất tiện, vả lại còn ảnh hưởng đến hai con bồi dưỡng tình cảm. Hai đứa con vẫn là chuyển ra ngoài, cùng nhau trải qua thế giới ngọt ngào của hai người đi.”

Nghe mẹ Đường nói xong, khóe miệng Sở Quận có chút cứng nhắc, cái gì mà thế giới ngọt ngào của hai người, cậu căn bản không có ý định sẽ ở chung nhà với Đường Quy Nghiêu. Tuy rằng cậu và y đã lãnh giấy hôn thú, thế nhưng ba tháng sau họ mới tổ chức hôn lễ, cho nên cậu hẳn là sau ba tháng nữa mới sống cùng một nơi với Đường Quy Nghiêu, chứ không phải hiện tại.

“Nhà tân hôn trước đó đã được mẹ kêu người thiết kế lại, hiện tại hai người các con vào ở nhất định sẽ thực thoải mái.”

Sở Quận thầm nghĩ đây không phải là vấn đề thoải mái hay không thoải mái..... Mặc dù hai người đã kết hôn , thế nhưng việc chung sống với nhau…… Cậu của hiện tại vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý. Thành thật mà nói, cậu căn bản không biết tại sao mình lại phải ở chung với người bản thân muốn đối đầu tới chết.

Đường Quy Nghiêu cố ý không nói cho Sở Quận biết việc bọn họ phải sống cùng nhau, y không muốn chờ đến lúc cử hành xong hôn lễ. Y muốn tranh thủ ba tháng sống chung cùng Sở Quận này, bồi dưỡng tốt tình cảm giữa hai người bọn họ. Đường Quy Nghiêu không có ý nghĩ kỳ lạ cho rằng Sở Quận sẽ yêu mình chỉ trong ba tháng, y chỉ là hy vọng trước khi bọn họ cử hành hôn lễ, Sở Quận có thể quen thuộc với sự tồn tại của y.

“Tối nay bọn con sẽ chuyển vào nhà tân hôn.”

Giọng nói Đường Quy Nghiêu vang lên bên tai cậu, Sở Quận khẽ nhíu mày lại, hiện tại cậu không nên mở miệng cự tuyệt, như vậy sẽ khiến cho người nhà họ Đường không vui. Cho dù cậu không muốn, cũng không có sự lựa chọn. Cậu không thích loại cảm giác bị vận mệnh an bài này!

“Tiểu Sở, con cảm thấy thế nào?”

“Con không có ý kiến.” Tuy rằng biểu tình của Sở Quận vẫn như trước, khiêm tốn hữu lễ, thế nhưng ánh mặt có chút lạnh đi.

“Căn nhà bên kia, mẹ đã sắp xếp một quản gia ở đó, người đó sẽ phụ trách sinh hoạt hằng ngày của hai con.” Con trai a, mẹ chỉ có thể giúp con tới đây thôi, tiếp theo phải dựa vào con rồi.

Tiếp đó, Sở Quận hoàn toàn không có tâm tình ăn cơm, bữa cơm này cậu ăn mà thấy nghẹn. Sở Quận cũng không phải tức giận với việc nhà họ Đường an bài cho mình, cậu cảm thấy bất mãn đối với loại tình cảnh bản thân không thể không chấp nhận sự an bài của người khác.

Cơm nước xong, người trong nhà ngồi ở phòng khách cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm.

Hàn huyện được một lúc, Sở Quận lấy cớ phải về nhà thu thập hành lý rời khỏi nhà họ Đường.

Dì Lâm nhìn Sở Quận trở về nhà với tâm trạng tồi tệ, bên trong ánh mặt tràn ngập đau lòng, bà nhịn không được mà nói: “ Thiếu gia, nếu cậu cảm thấy rất uy khuất chúng ta liền trở về nước M đi.” Từ sau khi nhà họ Sở gặp chuyện không may, bà chưa từng nhìn thấy thiếu gia cười. “Thiếu gia, nhà họ Sở không quan trọng bằng hạnh phúc của cậu.” Ở trong tim bà, thiếu gia giống như con ruột của bà, dì Lâm không hy vọng thiếu gia của mình vì nhà họ Sở mà phải sống một đời khốn khổ và bất hạnh.

Sở Quận ấm áp trong lòng vì lời nói của dì Lâm, tâm trạng cậu hơi hòa hoãn đôi chút, “Dì Lâm, con không sao.”

Dì Lâm biết Sở Quận đang cố giả vờ như không có gì trước mặt bà, long bà càng thêm đau nhói, “Thiếu gia, nếu phu nhân còn sống, cô ấy sẽ không hy vọng cậu hi sinh hạnh phúc của mình vì cứu nhà họ Sở.”

“Không có cái gì hạnh phúc hay không hạnh phúc, đây là chuyện con nên làm.”

“Thiếu gia…..”

Sở Quận đánh gãy lời dì Lâm, “Dì Lâm, đêm nay con muốn chuyển ra ngoài ở cùng Đường Quy Nghiêu, cái nhà này về sau phải nhờ dì chăm nôm.”

Dì Lâm trợn to hai mắt, khϊếp sợ với lời nói của Sở Quận, “Chuyển ra ngoài? Cậu cùng Đường thiếu gia vẫn chưa tổ chức hôn lễ, vì cái gì phải chuyển ra ngoài ở cùng cậu ấy?”

Sở Quận tựa người lên sô pha, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Đây là sắp xếp của nhà họ Đường.”

“Nhà họ Đường vì sao lại sắp xếp thế này chứ?” Dì Lâm đối với việc nhà họ Đường an bài rất bất mãn.

“Bởi vì con và Đường Quy Nghiêu đã lãnh giấy hôn thú.”

Dì Lâm nhíu chặt mày, lo âu hỏi cậu: “Người nhà họ Đường rốt cuộc muốn làm cái gì?” Bà vẫn luôn cảm thấy, cảm thấy nhà họ Đường không hề có ý tốt.

Sở Quận đi đến trước người dì Lâm, nhẹ nhàng đè lại bờ vai của bà, cười nói: “Nơi này là nhà của con, dù thế nào con cũng sẽ thường xuyên trở về thăm dì.”

Dì Lâm xem Sở Quận như con ruột mà đối đãi, nhưng đến tột cùng thì bà vẫn không phải mẹ ruột của cậu, bà không thể có ý kiến với việc nhà họ Đường an bài cho cậu, “Thiếu gia, cậu yên tâm, dì sẽ trông coi cái nhà này thật tốt.”Chuyện bây giờ bà có thể làm chính làm trông coi căn nhà này và chăm sóc ông chủ đang nằm ở bệnh viện, để thiếu gia không cần phải lo lắng những điều này.

“Con lên lầu thu dọn hành lý.”

“Thiếu gia, để dì giúp cậu thu dọn đi.”

“Dì Lâm, con đã không còn là trẻ con nữa.”

“Thiếu gia, đây là công việc của dì, cậu không được nhúng tay vào đâu.”

Sở Quận chỉ đành bó tay chịu trói để dì Lâm thay cậu thu dọn hành lý.

_______________________

Cách ngày rơi vào lưới tình còn 155 ngày!