Chương 15: Tuyệt đối không khóc trước mặt anh

Chương 15: Tuyệt đối không khóc trước mặt anh

Thượng Chi Đào có chút xúc động, hai mắt lại đỏ lên. Vừa muốn cảm ơn, Loan Niệm quay người liền đi.

Cánh cửa phòng riêng đã đóng lại, những lời tục tĩu đó cũng bị khóa bên trong. Cô cầm điện thoại của Loan Niệm ra ngoài hóng gió, buổi tối ở Quảng Châu ẩm nóng, cảm thấy người nhớp nháp như dính mồ hôi.

Chợt nhớ ra Tân Chiếu Châu đang ở Thâm Quyến, ở rất gần cô.

Thượng Chi Đào cho rằng con người thực sự là loài động vật kỳ lạ và phức tạp, dù đã chia tay rồi nhưng vẫn muốn biết đối phương có ổn không.

Di động của Loan Niệm đổ chuông vài lần, cô che điện thoại lại ra không dám nhìn, cảm giác giống như đang xem chuyện riêng tư của anh. Cô không quen như vậy.

Ngay cả khi yêu Tân Chiếu Châu, cô cũng chưa bao giờ nhìn vào điện thoại di động của anh.

Cô yên lặng đứng bên ngoài đợi, gần một tiếng sau, nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài, đều có chút say, chỉ có Loan Niệm là có vẻ khá tỉnh táo. Nhìn thấy ánh mắt anh nhìn lên tay cô, cô vội vàng để điện thoại lên tai lần nữa, giả vờ như đang họp.

Cũng không ngốc lắm.

Loan Niệm nhếch mép khi thấy bộ dạng buồn cười của cô.

Thượng Chi Đào giả vờ nói vài câu, sau đó đặt điện thoại xuống, chạy đến nói: "Xin lỗi Chu tổng, cuộc họp hôm nay quá gấp nên kéo dài một chút, xin thứ lỗi."

Chu Vũ Trì uống nhiều nên vui vẻ, nói với cô bằng đôi mắt ngái ngủ: "Không sao, lần sau gặp, cô Thượng."

Chu Vũ Trì đưa tay lên vai Thượng Chi Đào, Loan Niệm đẩy Apollo đưa mắt bảo anh ta đỡ lấy Chu Vũ Trì. Apollo cũng hiểu ý đưa tay sang.

"Tôi nghĩ như vậy vẫn chưa đủ. Chúng ta hãy tìm một chỗ ngồi một lúc nhé?" Apollo đề nghị. Chu Vũ Trì ưa náo nhiệt, liền gật đầu: "Được, được."

"Tôi không đi, tối nay còn có cuộc họp, Chu tổng chơi vui vẻ." Loan Niệm lễ phép chào tạm biệt Chu Vũ Trì.

Apollo vẫy tay với mọi người: “Tôi tiễn Chu tổng, hẹn gặp lại ở tổng bộ.” Rồi di chuyển đến địa điểm tiếp theo.

Buổi tiệc kết thúc. Thượng Chi Đào nhìn xe của bọn họ đi xa, trả lại điện thoại cho Loan Niệm: “Cám ơn.”

Loan Niệm không nói không có gì, vẫn là nguyên nhân cũ, nếu anh không muốn giúp, dù bạn có làm gì anh ấy cũng sẽ không giúp, nếu anh đã muốn giúp, sẽ không quan tâm bạn có cảm kích hay không.

“Có ai gọi cho tôi không?” Loan Niệm hỏi cô.

“Em không xem.” Thượng Chi Đào nghiêm túc nói, “Bất lịch sự”

Loan Niệm có lẽ biết cô không nói dối nên cúi đầu nhìn cô: "Không biết uống rượu thì vĩnh viễn không được uống. Đây là lời khuyên của tôi dành cho cô."

“Tại sao?” Thượng Chi Đào không hiểu hỏi.

"Nguyên nhân cô tự mình ngẫm."

Loan Niệm hôm nay uống hơi nhiều, muốn đi dạo bên bờ sông Châu Giang, nên nói với Thượng Chi Đào: "Tôi đi dạo một chút."

“Em cũng muốn đi dạo.” Thượng Chi Đào vội vàng nói: “Em chưa từng đến Quảng Châu, muốn nhân cơ hội này đi ngắm cảnh đêm Châu Giang.” Nói xong, cô chạy vào cửa hàng tiện lợi mua 2 chai nước, chạy ra đưa cho Loan Niệm một chai: “Em mời anh một lần”.

Loan Niệm vươn tay nhận lấy, uống một ngụm lớn, xoay người rời đi.

Thượng Chi Đào đi phía sau Loan Niệm, gió từ sông Châu Giang thổi vào thật nhẹ, làm tóc cô phập phồng, giống như đêm trên sông Tần Hoài mà cô vô cùng yêu thích.

Họ đi bộ một lúc lâu, ngồi xuống chiếc ghế dài, chậm rãi uống cạn chai nước của mình.

Bên bờ sông Châu Giang đâu đâu cũng có mỹ nữ chân dài, Thượng Chi Đào tự hỏi không biết Loan Niệm có thích nhìn hay không, liền lén nhìn anh, về phần anh, rõ ràng đã quen ngắm mỹ nữ nên cũng không động lòng.

Điện thoại đột nhiên vang lên, cô vội vàng bắt máy, Lumi hỏi: “Đâu rồi em gái?”

“Em và Luke ở bên sông Châu Giang.” Cô thành thật trả lời.

"Sao vậy? Tối nay ngủ ở ngoài à? Em đã tìm được lối tắt để phản đòn nơi công sở à?" Lumi trêu chọc cô.

Thượng Chi Đào vô thức liếc nhìn Loan Niệm một cái, sau đó hạ thấp giọng nói: “Không phải, chuẩn bị về rồi.”

Lumi cười khúc khích nói: "Vội cái gì, cùng Luke nói nhiều một chút, nghe nói Luke sắp thăng chức, tự mình lót đường cho mình xem sao"

Thượng Chi Đào không biết phải trả lời như thế nào, cô không quan tâm Loan Niệm có được thăng chức hay không, chỉ quan tâm cô có bị anh sa thải hay không. Nhưng mà, Loan Niệm sắp thăng chức rồi, sa thải cô ấy chẳng phải dễ dàng hơn sao?

Nghĩ đến đây, Thượng Chi Đào đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sáng nay cô đã nổi giận với anh!

Thượng Chi Đào thực sự nghĩ quá nhiều.

Đối với Loan Niệm mà nói, sự tức giận của cô giống như một con mèo con đang gầm rừ với anh, còn anh chỉ cần sử dụng một ngón tay đã có thể khuất phục nó.

Thượng Chi Đào chột dạ lén nhìn Loan Niệm và tất cả sự lén lút ấy đã rơi vào tầm mắt của anh.

Nó khiến anh cảm thấy dường như Thượng Chi Đào muốn làm gì đó mình. Nhưng Loan Niệm không có hứng thú với cô. Đối với anh, Thượng Chi Đào quá tầm thường. Hôm nay chỉ một phút thất thần, tất cả chỉ là bản chất đàn ông mà thôi.

Nguyên nhân chủ yếu cũng chẳng phải vì cô tầm thường, mà vì anh làm về sáng tạo, thu hút anh là những người phụ nữ có vẻ ngoài nổi bật, lóa mắt.

“Đi thôi.” Anh đứng dậy đi về phía trước, bên bờ sông Châu Giang bắt taxi không dễ, đành phải đi bộ một đoạn. Thượng Chi Đào đứng dậy đi theo anh, lúc này anh như kim đồng hồ, đôi chân dài bước nhanh, như thể vừa rồi toàn bộ rượu đều cho chó ăn. Thượng Chi Đào lon ton chạy theo: “Luke, em theo không kịp.” Cô hơi thở hổn hển: “Anh... anh có thể đi chậm lại không?”

"Không theo kịp thì tự bắt taxi đi."

...

Người này sao lại kỳ quái như vậy, vừa nãy chẳng phải đang tốt sao! Lật mặt nhanh như vậy? Thượng Chi Đào trong lòng mắng anh là một kẻ lập dị, đột ngột ngừng lại, tự bắt taxi thì tự bắt taxi, tưởng mình hay lắm hay sao?

Cô mới là người ngây thơ.

Bên sông Châu Giang buổi tối nào có dễ bắt được xe? Hai người, một bên này, một bên kia, mỗi người tự bắt taxi. Hơn mười phút trôi qua, Loan Niệm may mắn cuối cùng cũng bắt được một chiếc, cơn tức giận của Thượng Chi Đào biến mất ngay lập tức, cô chạy ra mở cửa bước lên xe, mỉm cười với Loan Niệm, "Cảm ơn anh cho em quá gian."

Co được giãn được, chẳng có gì phải mất mặt khi cần thiết hết.

Loan Niệm phớt lờ cô, không đuổi cô xuống xe, cúi đầu trả lời tin nhắn.

Thượng Chi Đào đến nơi, nhảy xuống xe, cung kính nói: “Hôm nay cảm ơn Luke đã dạy dỗ rất nhiều, cũng cảm ơn Luke đã cho em đi cùng.” Quay người bỏ chạy.

Chạy vào trong thang máy, dùng thẻ phòng quẹt tầng, nhanh chóng nhấn nút đóng cửa, sau đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Khi bước vào phòng, Lumi đang đắp mặt nạ, cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây có đường xẻ ở dưới chân, đặt hai chân dài của mình lên bàn và huýt sáo khi Thượng Chi Đào vừa bước vào phòng: "Được quá chứ em gái, dạo sông Châu Giang với Luke. Ngày mai có phải được chuyển sang nhân viên chính thức luôn không?"

Thượng Chi Đào giơ tay đầu hàng: "Thầy Lumi, em có một yêu cầu."

"Có chuyện cứ nói, không sao cả."

"Chỉ cần không đề cập đến Luke, em cúi đầu với chị."

“Vậy thì nhắc đến Loan Niệm?” Lumi vẫn trêu chọc cô.

"Đừng……"

Lumi xé bỏ mặt nạ, cười to nói: "Em sợ anh ta như vậy sao? Hay thât, vi sư dạy cho một chiêu."

"Cái gì?"

"Bất kể em sợ người đàn ông nào, thử cùng hắn ngủ một lần, sau khi ngủ, em sẽ phát hiện, trên đời này hết thảy đàn ông đều chẳng là gì cả.”

Thượng Chi Đào bị cô chọc cười: "Chị cũng sợ Luke đấy, sao chị không ngủ với anh ấy?

"Chị sợ bạn trai chị đến chém chị."

Nhát rồi

Thượng Chi Đào lấy bộ đồ ngủ trong vali ra mặc vào, bộ đồ ngủ của cô là một chiếc váy ngủ dài tay có cổ hình con bướm màu hồng, rất dễ thương. Cô hơi xấu hổ khi thay đồ ngủ trước mặt Lumi, muốn vào phòng vệ sinh. Bị Lumi chặn lại: "Này này! Đều là nữ nhân, cái gì mà chưa nhìn qua!"

Phải.

Thượng Chi Đào quyết tâm, cởi váy của cô ra, l*иg ngực phập phồng, Lumi kêu lên: "Giỏi quá bé ơi, em còn có bảo bối như vậy ư!" Cô chỉ vào Thượng Chi Đào: "Toàn thân đều là bảo bối!"

Thượng Chi Đào vội vàng mặc áo ngủ vào, đặt tay lên ngực, có chút bất lực nhìn Lumi. Lumi đi rửa mặt, đi ngang qua cô, tặc lưỡi: "Thượng Chi Đào, nhớ kỹ, em có vũ khí cao cấp như vậy, đừng dễ dàng đầu hàng."

Thượng Chi Đào không biết gì về vũ khí hết, cô chỉ thấy cả ngày hôm nay mệt cứ như đánh trận, chỉ muốn tắm rửa và ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại tiếp tục làm việc.

Ngày mai rất đáng mong đợi, bởi vì ngày mai cuối cùng cô không phải ở cùng với Loan Niệm nữa.

Loan Niệm tâm tình không ổn đinh. Anh đối với người khác không lạnh không nóng, đối xử với cô cũng không xấu nhưng cũng chẳng tốt lành gì. Thượng Chi Đào đôi khi muốn hỏi anh điều gì đó, nhưng luôn lo lắng rằng câu hỏi của mình quá ngu ngốc.

Đúng vậy, ở trước mặt Loan Niệm, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Ngay cả khi cô là một kẻ ngốc, mà ngày hôm nay hết năm lần bảy lượt có tà niệm với anh.

Khi cô và Lumi tắt đèn và nằm trên giường, sự ngờ vực của Thượng Chi Đào vẫn chưa tan biến. Cô hỏi Lumi: "Lumi, có bao giờ chị cảm thấy mình ngu ngốc không?"

"Tại sao phải cảm thấy bản thân ngu ngốc?"

"Em mấy hôm nay luôn cảm thấy mình thật ngu ngốc."

Bóng tối đã cho con người lòng can đảm, Thượng Chi Đào lần đầu tiên tâm sự với Lumi. Cô luôn cảm thấy bối rối trong những ngày ngắn ngủi bước chân vào xã hội: “Chị có biết tại sao em lại sợ Luke không?”

"Tại sao?"

"Bài phỏng vấn cấp trên của em là sự thật. Luke đã thuyết phục em thay đổi công việc trong cuộc phỏng vấn, sau đó anh ấy lại nói, Anh ấy nghĩ rằng em không thể làm được." Thượng Chi Đào có hơi muộn phiền, cô biết rằng lý lịch của bản thân so với các đồng nghiệp khác có sự chênh lệch lớn, nhưng cũng không tệ đến nỗi Loan Niệm bảo rằng không cứu chữa được nữa.

“Luke bảo em từ chức hai lần phải không?” Lumi hỏi cô trong bóng tối.

"Ừ. Vậy em có nên đổi việc không?"

"Em không nên thay đổi công việc. Em có biết mình nên làm gì không? Em nên đi ngủ ngay bây giờ, thức dậy vui vẻ vào sáng mai và xem những lời của Luke như rắm ấy." Lumi có hơi đồng cảm với Thượng Chi Đào, vừa đi làm đã bị Luke để ý, bị người khác để ý còn không nói, Luke là ai cơ chứ? Vài hôm nữa thông báo bổ nhiệm xác định, cả chi nhánh Trung Quốc đều nằm trong tay anh ta. Nhưng Lumi không thể nói cho Thượng Chi Đào nghe lúc này, cô đã quá thấp thỏm lo sợ rồi.

Người thầy đầu tiên của Thượng Chi Đào nơi công sở là Lumi, là một người rất tốt.

Cô không có tài năng phi thường, nhưng vận may cô không tồi. Cô đã ngủ say rồi, nhưng Lumi vẫn mở mắt và cố gắng nghĩ cách giúp cô gái nhỏ ở lại.

Cô gái nhỏ này tốt biết bao nhiêu, làm việc chăm chỉ mà không phàn nàn, tính khí thì tuyệt vời, tại sao lại muốn đuổi người cơ chứ?

Cả một đêm dài, Thượng Chi Đào ngủ rất sâu, dù gì cũng là cô gái mới ngoài hai mươi, ngày hôm sau mở mắt ra, cảm thấy sảng khoái vô địch.

Lumi gửi cho cô một tin nhắn trước khi đi ngủ nói rằng sẽ không ăn sáng, Thượng Chi Đào rón rén đi tắm rửa, mặc một chiếc áo phông rộng và đến nhà hàng ăn sáng với khuôn mặt mộc sạch sẽ. Cô không ăn nhiều vào buổi tối hôm trước, buổi sáng cảm thấy rất đói, dĩa thức ăn thực sự lấy không ít.

Đang cầm dĩa thức ăn tìm chỗ ngồi, liền nhìn thấy Loan Niệm đang ngồi bên cửa sổ. Anh đã uống rất nhiều rượu ngày hôm qua, nhưng sáng lại không thấy một dấu vết nào cả.

Một tia nắng ban mai chiếu vào chiếc bàn ăn trước mặt, làm cho anh trở nên thu hút hơn.

Dù có thu hút như thế nào thì anh là người mà Thượng Chi Đào không muốn khıêυ khí©h và không dám khıêυ khí©h. Cô di chuyển nhanh chóng, né tránh sau cây cột, sau đó nhìn xung quanh để tìm một góc ngồi.

Hành động né tránh của cô ấy vừa hay lọt vào mắt Loan Niệm, lén la lén lút.

Thượng Chi Đào thật không có tiền đồ.

Loan Niệm đã gặp quá nhiều người biết rõ mình muốn gì, những lúc như vậy, sẽ đi thẳng đến bên anh và hỏi: Luke ngồi một mình à? Tùy ý trò chuyện bất cứ chủ đề gì, suy nghĩ về công việc hiện tại, kế hoạch cho sự nghiệp. Khi anh mới bắt đầu làm việc, tại trụ sở chính ở Mỹ, trong một lần team building, anh đã chứng kiến

nhân viên tự chi để nâng cấp hạng ghế để được ngồi cạnh ông chủ.

Nơi làm việc là như vậy, chỉ có một ông chủ duy nhất, nếu bạn trốn đằng sau, đừng mong được người khác nhìn thấy.

Cơ hội tốt như vậy, cô lại bỏ chạy như một con chó hoang.

Một người không có tiền đồ như Thượng Chi Đào đây đang ngồi trong góc nhà hàng nhàn nhã ăn bữa sáng, cảm thấy có chút vui mừng vì đã thành công tránh được Loan Niệm.

Chỉ cần tránh được anh, thì sẽ không bị sa thải. Cô tự trêu chọc mình như vậy.

Nhưng khoảng thời gian vui vẻ chẳng kéo dài được bao lâu, cô vừa nhét quả việt quất vào miệng đã thấy có người ngồi đối diện, ngẩng đầu lên nhìn thấy Loan Niệm, cô sửng sốt một giây mới chào: “ Chào buổi sáng, Luke. Anh đã ăn chưa?"

"Biên bản cuộc họp đâu?"

... "Tối qua em gửi cho anh rồi"

"Gửi đi đâu?"

"Email của anh"

Loan Niệm lấy điện thoại di động ra, mở email, ném đến trước mặt Thượng Chi Đào: "Cái nào?"

Thượng Chi Đào nhớ rõ ràng rằng đã gửi thành công, nhưng không có gì trong hộp thư đến của Loan Niệm. Cô nhất thời không biết xảy ra chuyện gì: "Em có thể lên lấy máy tính xuống được không?"

"Nếu cô quên gửi biên bản cuộc họp, thì có thể xem xét việc từ chức ngay hôm nay."

Thượng Chi Đào nghe anh nói như vậy, tâm trạng vui vẻ liền biến mất: “Nếu chưa gửi, hôm nay em sẽ từ chức.” Cô đứng dậy: “Em đi lấy máy tính, anh chờ một chút. "

Trên đường lấy máy tính, cô nhớ đi nhớ lại hành động gửi email tối qua, cùng với lời nhắc nhở đã gửi thành công, cô xác định không có vấn đề gì, cầm máy tính đi xuống lầu, trở lại nhà hàng , ngồi đối diện với Loan Niệm, bật máy tính. Tìm hộp thư đi, có một email cô gửi vào khuya hôm qua, người nhận là Luke Lu, không phải Luke Loan, Lăng Mỹ có một người khác tên Luke, họ Lu.

Cô mím chặt môi không nói gì, Loan Niệm nói đúng, anh thật sự không nhận được email.

Là cô sai, cô gửi rồi nhưng nhầm người.

"Thật xin lỗi Luke, em gửi nhầm người."

"Cho nên." Loan Niệm dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thượng Chi Đào: "Thông tin bí mật của cuộc họp hôm qua cô đã gửi cho người khác? Thà không gửi còn hơn." Anh đứng dậy: “Thư từ chức cũng đừng gửi sai địa chỉ email, Flora.”

Thượng Chi Đào không trả lời anh, cô không dám nói, cô biết một khi nói ra sẽ khóc. Cô không muốn khóc trước mặt Loan Niệm, trong lòng anh, cô đã là người tệ nhất rồi, luôn luôn là như thế.

Nếu cô khóc, anh sẽ càng coi thường cô hơn.

Cô cứ như vậy nghiến chặt răng, không nói cũng không khóc.

Trong những năm sau đó, bất kể cô gặp phải sóng gió, nghi ngờ, khó khăn hay sự sụp đổ, cô chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào trước mặt Loan Niệm. Cô có thể khóc thật to trước mặt bạn bè và người thân, nhưng cô không bao giờ khóc trước mặt anh.

Cô ngồi trong nhà hàng một lúc rồi về phòng. Lumi đã thức dậy, Thượng Chi Đào chào cô, sau đó hai người họ tham gia cuộc họp của phòng Marketing qua điện thoại.

Cuộc họp kéo dài cả buổi sáng, Alex giao cho cô rất nhiều nhiệm vụ học tập và công việc phụ trợ, ngoài việc tiếp tục kết nối với Phòng Kế hoạch và Trung tâm Sáng tạo, cô cũng sẽ tìm hiểu về hoạt động PR và marketing.

Sau khi họp xong, cô nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại, Loan Niệm gửi cho cô: “Vẫn chưa gửi cho tôi à?”

Cô nghĩ rằng Loan Niệm đang hỏi về đơn xin nghỉ việc nên trả lời: "Xin lỗi, do bận họp cả buổi sáng, không có thời gian để viết đơn thôi việc." Cô nói như thể cô sẽ viết nó nếu không có cuộc họp.

Một cô gái như Thượng Chi Đào có thể vì người khác cổ vũ, cũng phải vì bản thân ăn vạ một lần. Những thất bại vào buổi sáng đã tan biến theo mây.

“Biên bản cuộc họp.” Loan Niệm trả lời

"Ồ ồ ồ, em còn tưởng rằng anh muốn thư từ chức!"

“?” Loan Niệm dùng dấu chấm hỏi trả lời, cô gái này có lẽ đầu óc có vấn đề. Có ổn không vậy?