Chương 16: Mối quan hệ thân mật vô vị

Chương 16: Mối quan hệ thân mật vô vị

Thượng Chi Đào gửi biên bản cuộc họp cho Loan Niệm, sau đó gửi cho anh một tin nhắn: "Chào Luke, biên bản cuộc họp đã được gửi đến email của anh, vui lòng kiểm tra."

Mười phút sau, Loan Niệm đọc được tin nhắn, trả lời cô: "Trước đó sao không nhắn?" Ý của anh rất rõ ràng.

Nếu cô đã gửi biên bản thì nên báo cho anh biết. Tại sao hôm qua khi gửi xong lại không nhắn tin xác nhận?

"Hôm qua muộn rồi, sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi."

"Thói quen làm việc tốt hay không, liên quan gì đến buổi sáng hay tối."

"Cám ơn anh đã chỉ dạy, em xin ghi nhớ.”

Loan Niệm cau mày, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục xác nhận các việc khác với Grace.

"Tối nay chúng ta sẽ cùng khách hàng đến nhà máy ở Thuận Đức để theo dõi sản phẩm của khách hàng và xem xét người phát ngôn. Sau khi thông tin cơ bản được làm rõ, có thể đưa ra phiên bản ý tưởng đầu tiên." Grace tiếp tục công việc của mình: "Nhưng lịch trình của khách hàng rất kín, tôi cần một người trợ giúp khi đến đó. Anh có thể cho Lumi đi cùng chúng tôi không? Đã làm việc với cô ấy vài lần trước đây, cô ấy rất năng nổ, có thể làm hài lòng khách hàng.”

"Được. Mang theo Flora đi cùng." Loan Niệm nói thêm.

"Được. Mọi người đều rất thích cô ấy, hoạt bát và rất có năng lực." Thượng Chi Đào tìm đến Grace hai lần, cô rất khiêm tốn và dễ giao tiếp, Grace nghĩ nói chuyện với cô ấy không khó.

Cô ta có năng lực?

Loan Niệm nhìn Grace, không nói nhiều.

"Vậy khởi hành lúc bốn giờ chiều. Luke có đi cùng chúng tôi không?"

"Tôi không đi, tôi có việc."

Loan Niệm ở lại khách sạn giải quyết công việc, đến tối anh mới ra ngoài.

Anh không có nhiều cơ hội đến Quảng Châu, nơi đây có một người bạn đối với anh rất đặc biệt.

Phía trên tòa nhà là một phòng dạy múa, khi Loan Niệm đến các em nhỏ còn đang trong lớp.

Anh đứng ở cửa nhìn một hồi, Tang Dao vẫn như trước, tóc búi sau chỉnh tề, lộ ra vầng trán.

Trong lúc xoay người thì thấy Loan Niệm đứng ở cửa, khóe miệng cong lên, vô cùng xinh đẹp.

Cảnh đẹp ý vui.

Nếu hỏi Loan Niệm rằng ai là người phụ nữ đẹp nhất trong mắt anh? Bạn bè của anh nhất định sẽ trả lời thay anh rằng : Tang Dao. Điều này còn phải hỏi nữa ư?

Loan Niệm kiên nhẫn chờ ở cửa, nhìn Tang Dao khiêu vũ.

Anh không có nhiều bạn bè, trong nước chỉ có mỗi Đàm Miễn, anh cũng có hai người bạn tốt ở Mỹ, gặp nhau vài lần một năm.

Ngoài họ ra là chỉ có Tang Dao, họ đã biết nhau mười năm. Từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, có thể coi là một khoảng thời gian dài của đời người.

Đàm Miễn từng hỏi anh: "Mày và Tang Dao không có gì sao?"

Loan Niệm không bao giờ trả lời câu hỏi này, giữa anh và Tang Dao luôn thiếu một thứ gì đó.

Về phần nó là cái gì, anh cũng không rõ.

Tang Dao từ trong lớp bước ra, cười đi tới bên cạnh anh: "Sao đến sớm vậy? Mình đi tắm rửa thay quần áo đã."

"Không vội, cậu đi đi."

Tang Dao tiến về phía Loan Niệm một bước, mỉm cười: "Khí sắc rất tốt, xem ra lần chia tay này không gây ra tổn thương chí mạng đến cậu.”

“Quan tâm nhiều thật đấy.” Loan Niệm gõ đầu cô: “Đi đi, lát nữa đi uống một ly.”

“Được, chờ tí.” Tang Dao xoay người chạy đi, váy xòe trên người cô bồng bềnh, rất xinh đẹp.

Tang Dao mời Loan Niệm ăn thịt nướng gần phòng múa, hai người họ ngồi dưới mái hiên tận hưởng làn gió nóng ẩm về đêm của Quảng Châu.

“Mình muốn đi đến một nơi tiếp theo.” Tang Dao nói với Loan Niệm trong khi đang ăn hàu sống.

"Địa điểm tiếp theo là nơi nào?"

“Còn đang nghĩ, có thể đi Quý Dương. Quảng Châu nóng quá, Quý Dương mát mẻ, sảng khoái.” Tang Dao móc một ngón tay vào ly: “Nhưng Quý Dương không có khách hàng nào của công ty cậu đúng không? "

"Có hai người"

"Vậy cậu có thể đến thăm mình đúng không?"

"Có thể."

Tang dao đặt ly xuống, dùng đầu ngón tay gõ gõ mu bàn tay Loan Niệm: “Tại sao lại chia tay vậy?”

"Vô vị."

"Cảm thấy phụ nữ vô vị?"

"Không, quan hệ thân mật vô vị."

"Rồi độc thân mãi à? Không giải quyết nhu cầu sinh lý sao?"

Anh nhún vai: "Không biết."

Loan Niệm ghét sự gò bó.

Anh không thể hiểu tại sao một khi phụ nữ bắt đầu mối quan hệ thì sẽ khống chế bạn, mấy giờ bạn về nhà, bạn sẽ ở với ai, bạn có trả lời tin nhắn của phụ nữ khác hay không.

Ăn xong đi dạo, anh hỏi Tang Dao: "Cậu có quan tâm tới những người khác giới trong danh sách liên lạc của bạn trai không?"

"Tại sao phải quan tâm? Anh ấy phải là người lo lắng mới đúng ấy."

Khuôn mặt Tang Dao tràn đầy tự tin: "Chỉ có phụ nữ không tự tin mới muốn khống chế đàn ông, phụ nữ tự tin thì đàn ông mới đuổi theo."

Nói xong cô trầm ngâm một hồi rồi nói với Loan Niệm: "Cậu ghét bị khống chế, có lẽ là do yêu chưa đủ."

“Tham vấn tâm lý bắt đầu rồi?” Loan Niệm hỏi cô.

“Không, nào dám.” Tang Dao vén mái tóc dài sang một bên, lộ ra chiếc cổ xinh đẹp, cười nói: “Tâm lý cậu không có vấn đề gì, nguyên nhân chủ chốt chính là cậu quá kiêu ngạo."

"Mình kiêu ngạo?"

"Cậu không có sao? Cậu không phải nói rằng đa số đồng nghiệp của cậu đều là những kẻ ngốc sao?"

"Mình rút lại câu nói đó. Sở dĩ trước đây nói vậy là vì mình chưa từng thấy một tên ngốc thực sự."

...Thượng Chi Đào hắt hơi.

"Còn tưởng rằng cậu rút lại câu nói kia là bởi vì ý thức được vấn đề của chính mình, vậy cậu nói xem, miệng cậu có phải rất là xấu xa?"

"Nếu nói sự thật là độc miệng, mình thừa nhận điều đó."

Tang Dao bó tay, cô không thể cãi lại: "Khi nào thì trở về?"

"Tối thứ Sáu."

"Vậy ngày mai đi ăn tối với bạn trai mình được không?"

"Không được, không có thời gian."

"Tại sao cậu không thích anh ấy?"

"Mình nên thích sao?"

Bạn trai của Tang Dao là một nghệ sĩ guitar, trông hơi ốm yếu, Loan Niệm không thích kiểu người như vậy lắm, không phải anh không thích phong cách hay tư chất, chỉ đơn giản là anh ấy không thích người quá gầy, trông như một cột điện báo, nói chuyện lại rất phóng khoáng.

"Không thích thì không thích, dù sao mình cũng sắp đi Quý Dương rồi."

"Anh ta không đi cùng à?”

"Anh ấy sẽ không đi đâu. Người Quảng Châu giàu có lâu đời không thể sống thiếu cháo hầm và trà thảo dược."

"Cậu không phải là cô gái Boston lắm tiền sao? Tại sao lại lang thang khắp nơi?"

"Tiền tiêu không hết..." Tang Dao nhàn nhạt nói, tựa hồ như khoe khoang, lại cũng có chút bi thương.

Loan Niệm hiểu nỗi buồn của cô, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng như vậy."

"Ồ."

Tang Dao thở dài một tiếng, dựa vào lan can bên bờ sông, nhìn về phương xa.

Cô hơi muốn hỏi Loan Niệm, sau khi rời Quảng Châu có thể đến Bắc Kinh không?

Bắc Kinh không nóng lắm, Bắc Kinh còn có anh. Nhưng cô không dám hỏi.

Cô cảm thấy tình trạng hiện tại giữa cô và Loan Niệm có lẽ là tình trạng tốt nhất giữa họ, không thể tiến thêm một bước nào nữa.

Cô cũng nghĩ tới, nếu không được, cô có thể cùng Loan Niệm uống thật nhiều rượu, hai người uống say, cởi bỏ quần áo, làm tất cả những gì nên làm, có lẽ bức tường này sẽ được phá vỡ.

Nhưng họ giống nhau.

Không chịu cúi đầu trong mối quan hệ giữa hai người.

"Vậy gần đây cậu có hứng thú với người phụ nữ nào không?"

"KHÔNG."

"Vậy gần đây có hứng thú với cái gì?"

"Công việc."

“Gạt người.” Tang Dao khẽ cười một tiếng.

“?” Loan Niệm nhìn cô.

Tang Dao lắc đầu: “Thôi, không liên quan gì đến mình.”

Cô chạy lên trước vài bước: “Muốn đưa mình về nhà không?”

“Được. "

Hai người đi bộ từ Châu Giang đến nhà của cô, thỉnh thoảng có hai ba người da đen đứng bên đường.

"Cố gắng đừng ra ngoài một mình vào ban đêm." Loan Niệm nói với cô.

“Mình luôn thích ở nhà, cậu biết đấy.”

Đi ngang qua một vũng nước nhỏ, cô nắm lấy ống tay áo Loan Niệm nhảy qua, ra vẻ lãnh đạm nói: “Nếu ba mươi tuổi chúng ta còn chưa kết hôn, thì tạm bợ ở bên nhau đi.”

"Mình không muốn tạm bợ."

Trong suy nghĩ của Loan Niệm, anh không muốn kết hôn như vậy, anh thà không kết hôn cũng không muốn tạm bợ.

Anh yên lặng tiễn Tang Dao tới cửa, không lên lầu: "Lên đi, lần sau gặp."

"Tớ cũng rất có thể tới thăm cậu."

"Hoan nghênh."

Tang Dao tiến lên một bước, luồn tay qua cánh tay Loan Niệm, đặt lên lưng anh, vỗ nhè nhẹ: “Tớ sẽ nhớ cậu lắm.”

“Bảo trọng."

Loan Niệm nhìn Tang Dao đi lên lầu, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ của Thượng Chi Đào.

"Có chuyện gì vậy?"

"Luke, thực xin lỗi. Grace có một tập tài liệu để trong phòng của anh, chuyển phát nhanh không kịp nên em chạy về lấy để sáng mai còn đi Thuận Đức sớm."

"Chờ tôi ở khách sạn."

Loan Niệm cúp điện thoại, nhìn thấy Grace gửi tin nhắn cho mình, thành thật xin lỗi.

Cô biết Loan Niệm khó có thể chịu đựng được những sai lầm cấp thấp như vậy.

“Lần sau cẩn thận.”

Loan Niệm xuống xe, thấy Thượng Chi Đào đang đợi mình ở cửa khách sạn, đứng thẳng người, giống như một học sinh mắc lỗi chờ thầy phê bình.

Anh không nói gì, đi lướt qua cô.

Thượng Chi Đào im lặng đi theo anh vào thang máy.

Cảm giác này rất kỳ lạ, cô rõ ràng là đi lấy tài liệu, cũng chẳng phải ngủ với anh, sao lại căng thẳng như vậy?

Nhưng cô thật sự rất lo lắng.

Cô nam quả nữ, đi chung thang máy vào nửa đêm và đi đến phòng của một trong hai người, một câu chuyện rất hấp dẫn.

Trí óc non nớt của Thượng Chi Đào không thể kiểm soát được những suy nghĩ ngông cuồng của mình, từ đó người phụ nữ đã làm nên cơ nghiệp trong công ty?

Theo sau Loan Niệm ra khỏi thang máy, cô tự động dừng ở cửa phòng anh, đứng đợi bên ngoài.

Loan Niệm đi vào tìm hồi lâu cũng không tìm được tài liệu Grace nói, bèn gọi Thượng Chi Đào vào phòng: “Cô vào đây.”

"Hả? Như vậy không được đâu." Đầu óc Thượng Chi Đào đã nghĩ ra phần còn lại của câu chuyện, một câu chuyện không thể giải thích cho người ngoài, chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, nhưng lại vô cùng hay ho và đẹp đẽ.

Bị bệnh à! Loan Niệm trong lòng nổi nóng, đi tới cửa mấy bước, nắm lấy cổ tay Thượng Chi Đào lôi vào: “Đi tìm đi!” Mặc kệ tiếng kêu của Thượng Chi Đào, sau đó đứng ở cửa.

Cổ tay của Thượng Chi Đào như bị lòng bàn tay của anh đốt cháy, cô hung dữ nhìn anh: Tôi cũng rất nóng tính đấy! Nhưng Loan Niệm không nhìn thấy ánh mắt đó, anh đang quay mặt về phía hành lang, trông giống như một chính nhân quân tử.

Đàn ông, hầu hết đàn ông trong việc tìm kiếm đồ vật đều là phế nhân.

Ngay cả Loan Niệm cũng không ngoại lệ.

Chưa đầy ba phút, Thượng Chi Đào đã tìm thấy tài liệu để phía dưới máy tính xách tay của anh.

Cô đi ra ngoài, liếc nhìn thấy quần áo treo trong tủ, anh thật có gu thẩm mỹ.

"Tôi tìm thấy rồi Luke. Xin lỗi đã làm phiền anh muộn thế này."

"Vừa rồi cô đang nghĩ cái gì?"

"Cái gì?"

“Vừa rồi, đứng ở chỗ này, đang suy nghĩ cái gì?