Chương 4

Chương 4

===============

Trước khi chuông vào học vang lên, Thẩm Thanh mới từ từ tỉnh dậy, mấy ngày nay cậu đều nghỉ trưa ở phòng học. Tuy rằng nằm ngủ ngồi cũng không thoải mái, nhưng mỗi ngày vẫn thật sự ngủ sâu, từ khi đến học ở đây, thời gian ngủ mỗi ngày đã giảm mất hai giờ.

Thẩm Thanh ngủ trưa ngủ đến mức mê man, tiết thứ nhất còn không nghe hiểu cái gì thì đã hết tiết.

Mới vừa hết tiết, uỷ viên thể dục và lớp trưởng liền dẫn cả lớp đến sân thể dục. Thẩm Thanh đứng dậy định đi theo, lại thấy Cố Kiêu Dương còn ngồi tại chỗ.

Cố Kiêu Dương đang xịt kem chống nắng lên mặt, lại lấy khăn giấy trong túi, rồi mới đứng dậy để đến sân thể dục.

Mới vừa ra khỏi cửa, ánh mặt trời còn chưa chiếu làn da, Cố Kiêu Dương đầu tiên đã bật dù, một màu sắc xanh lam thật nổi bật trong đám học sinh.

Thật Đúng là công chúa “Kiều kiều”, Thẩm Thanh nghĩ, một chút nắng cũng không chịu được.

Đã đến sân thể dục, tiếng chuông chưa vang, Cố Kiêu Dương ngồi xổm che dù, rất giống một nấm màu lam. Chờ tiếng chuông vang lên, hắn mới đứng dậy xếp hàng vào đội ngũ cuối cùng, bên cạnh là Thẩm Thanh.

Thầy giáo thể dục cũng không bắt làm gì quá đáng, chỉ bảo mọi người chạy hai vòng trong sân thể dục, chạy xong thì có thể tự do hoạt động.

Cố Kiêu Dương tự nhủ đã chuẩn bị đầy đủ, tóc được buộc lên, cũng thay quần và giày thể thao gọn gàng. Nhưng mới chạy non nửa vòng, hắn cảm giác sắp té xỉu, làn da cũng bị nắng chiếu đến nóng lên. Lúc hắn cắn răng, gia tốc chạy nhanh kịp đội ngũ, thì đột nhiên ở phía trước có một người chạy đến.

Thẩm Thanh đã chú ý ngay khi Cố Kiêu Dương lùi lại sau đội ngũ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đến một hình dáng thon dài, cúi đầu, hướng phía trước mà vội vàng chạy theo. Cậu đột nhiên nhớ lần đầu gặp Cố Kiêu Dương, đã nhận sai hắn thành nữ sinh. Cẩn thận ngẫm, trừ bỏ tóc và quần áo bên ngoài, còn vì hắn quá gầy, cả người tinh tế, không có một chút thịt thừa, cơ bắp cũng rất thon gọn. Ngay lúc này, quan sát hắn chạy ở sân thể dục, một cơn gió nhẹ cũng có thể quật ngã.

Không biết có phải vì cảm xúc dẫn lối, lúc cậu phản ứng lại thì đã đến đây, cậu đã lùi lại cạnh Cố Kiêu Dương, nói: “Bắt tay, tớ kéo cậu chạy.”

Cố Kiêu Dương không rảnh suy nghĩ vì sao Thẩm Thanh lại giúp hắn,đưa tay ra, san một nửa trọng lượng dựa vào. Thể lực Thẩm Thanh không tồi, mang theo hắn vẫn là đuổi theo kịp đội ngũ, chạy xong hai vòng, chỉ hơi thở gấp.

Thầy giáo vừa kêu giải tán, trong nháy mắt, Cố Kiêu Dương liền lôi kéo Thẩm Thanh đến nơi mình vừa ngồi xổm, mặc kệ bẩn hay không, mệt đến mức ngồi xuống, sau đó bung dù.

Cố Kiêu Dương dùng chân kẹp ô che mưa, sau đó lấy khăn giấy trong túi và gương, vừa nhẹ nhàng lau mồ hôi, vừa cùng Thẩm Thanh nói: “Hôm nay cảm ơn câụ, lát nữa chờ tớ, mời cậu uống đồ uống.” Hắn là thật sự muốn cảm ơn Thẩm Thanh, thể lực hắn rất kém cỏi, không có Thẩm Thanh kèm chạy, hắn thật sự sẽ ngã trên sân thể dục.

Nghe được Cố Kiêu Dương nói, Thẩm Thanh xoay mặt nhìn hắn, lúc này mới phát hiện, Cố Kiêu Dương mặt đỏ đến lợi hại, không chỉ mặt, cánh tay cũng vậy, đỏ rực một mảnh, cậu nghĩ thầm hỏi, lại không biết mở miệng như thế nào.

Cố Kiêu Dương biết cậu đang nhìn mình, cũng không quay đầu lại, chỉ mở miệng giải thích nói: “Tớ đối với ánh nắng mặt trời có chút dị ứng, làn da phơi đến ánh nắng dễ dàng đỏ lên, cho nên tớ rất sợ phơi nắng.”

Thì ra hắn không phải bởi kiều tính mới sợ phơi nắng

Thâm Thanh cầm cây dù đang đặt trên chân Cố Kiêu Dương, vững vàng che ở trên đầu của hắn, trên chân nhẹ nhàng hơn hẳn. Tuy biết ý tốt của Thẩm Thanh, nhưng hắn vẫn nói: “Không được để chiếu đến tứ nga, một chút đều không được nga!”

Thẩm Thanh: “Sẽ không chiếu đến cậu..”

......

Cố Kiêu Dương vẫn tuân thủ hứa hẹn, tại quầy bán quà vặt thì mua hai bình đồ uống, hắn không hỏi Thẩm Thanh thích uống cái gì, hắn thấy khó có đáp án, liền mua một chai đồ uống điện giải cho cậu.

Nhưng thẳng đến tan học, Thẩm Thanh cũng chưa uống nước mà hắn mang về. Cố Kiêu Dương có chút mất hứng, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn tự mình đi mua đồ uống, mời người uống, thế nhưng cậu lại không cảm kích.

Thẩm Thanh không hiểu Cố Kiêu Dương vì sao tức giận, nhưng cậu không nuốt nổi bộ dáng tức giận của hắn, nên đáp ứng đem nước về nhà uống, sau đó nhét đồ uống vào chiếc cặp tràn đầy sách.

Cố Kiêu Dương: “Về nhà? Cậu không ở nội trú sao?”

Thẩm Thanh: “Không có.”

Cố Kiêu Dương chỉ cảm thấy rất kỳ quái, hỏi “Vì cái gì nha? Vậy nhà cậu ở đâu?”

“Nhà tớ ở Tây Giao, bởi vì tớ không đủ khả năng đây.” Thẩm Thanh nói xong liền xoay người đi rồi.

Cậu rõ ràng có thể bịa càng nhiều lý do, nhưng cậu buột miệng thốt ra lại là một câu không thể phản bác. Không biết vì sao, Thẩm Thanh không muốn nói dối Cố Kiêu Dương, cũng không muốn dùng lời nói dối bảo hộ lòng tự tôn.

......

Cố Kiêu Dương vừa lên xe liền hỏi anh trai, Tây Giao là địa phương nào.

Cố Tử Kỳ đáp: “Tây giao chính là vùng ngoại ô, cách nơi này rất xa, bên kia đều là nhà xưởng và thành thôn. Như thế nào đột nhiên hỏi cái này?”

Cố Kiêu Dương: “Không có gì, bạn cùng bàn em ở đó.”

Cố Tử Kỳ: “Không tồi, còn kết bạn, chỗ đó cách nơi này không gần, giao thông công cộng cũng chưa thông tuyến, lái xe qua bên kia tốn ít nhất một giờ.”

Cố Kiêu Dương trong lòng nảy ý tưởng, hắn nhớ tới lời Kha Chí Viễn nói, hắn chuẩn bị làm giao dịch với Thẩm Thanh. Ngày mai vừa vặn thứ sáu, nếu Thẩm Thanh đáp ứng, hắn liền có thể đến cuối hoàn hảo chuẩn bị kế hoạch nội trú.