Chương 2

Luồng gió ấm áp lan tràn khắp đỉnh đầu, và cả ngón tay thon dài của Giang Dã thường thường chạm phải gáy của Giang Miên, hết thảy làm cô cảm thấy tê tê dại dại.

Giang Dã thường xuyên sấy tóc cho cô, bởi vậy kỹ thuật sấy tóc của anh càng ngày càng nhuần nhuyễn, sẽ không vô tình kéo tóc hay làm cô bị nóng như trước.

Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ồn của máy sấy. Giang Miên ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cô hỏi: “Anh, còn bao lâu thì đến mùa hè?”

Tiếng nói của cô hòa vào tiếng vang của máy sấy, nghe không quá rõ ràng. Giang Dã tắt máy, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh: “Vừa rồi em nói gì?”

Giang Miên nhìn ảnh ngược của hai người trên cửa sổ, cười lắc đầu: “Không có gì ạ.”

Giang Dã không hỏi tiếp, anh chỉ xoa tóc cô, mở máy sấy tiếp tục sấy tóc cho cô.

Cô nhìn khuôn mặt của Giang Dã trên cửa sổ một cách chăm chú, tuy hơi mờ nhưng vẫn có thể cảm thấy gương mặt này khá đẹp.

Khi nào mùa hè mới đến?

Mùa hè đến, cô liền tốt nghiệp.

Cô trưởng thành, Giang Dã sẽ không xem cô như trẻ con nữa.

Trong căn nhà cho thuê chưa đến năm mươi mét vuông, vừa vào cửa thì thấy một cái giường hai tầng và bàn học, một phòng vệ sinh, một gian bếp nhỏ, đây là nhà của bọn họ.

Hai anh em vẫn luôn sống như thế này, bắt đầu từ khi Giang Miên học cấp ba. Cô và Giang Dã sống nương tựa lẫn nhau, bọn họ là người thân duy nhất của nhau.

Mọi khi Giang Miêng ngủ giường trên, Giang Dã ngủ giường dưới.

Giang Miên nằm nghiêng, cô nghe được tiếng bước chân ra khỏi phòng vệ sinh của Giang Dã. Tiếp đó, cô cảm nhận được giường rung lắc, liền biết Giang Dã đã nằm xuống. Vài giây sau, đèn bị tắt, căn phòng trở nên tối đen như mực.

Giang Miên ngồi dậy, xốc chăn lên, rón ra rón rén trèo xuống cây thang nhỏ, cô giẫm chân lên giường dưới rồi chui vào chăn của Giang Dã.

“Em làm gì vậy?” Giọng nói của Giang Dã trong bóng tối có vẻ cực kỳ nghiêm túc. Nhưng Giang Miên biết chắc chắn anh sẽ không giận dữ với cô.

Trước đây hai anh em cũng từng ngủ chung, đều là Giang Miên quấn lấy Giang Dã. Sau đó hai người lớn lên, Giang Dã liền không cho Giang Miên ngủ cùng mình nữa.

Nhưng có đôi khi Giang Dã cũng sẽ chịu thua cô.

Giang Miên không để tâm mà ôm lấy eo anh, bám vào anh như con bạch tuộc.

Cô vùi đầu vào ngực anh, hít hà một hơi thật sâu: “Anh, anh thơm quá!”

Là mùi sữa tắm giống hệt của cô.