Chương 7: Đại Hội Đoạt Bảo Bắt Đầu

Thẩm Diêu Tinh mồm to ăn ngấu nghiến, đem ngân lượng đập lên bàn, lung tung mà lau lau miệng sau đó liền đứng dậy muốn chạy đi nhanh chóng.

"Từ từ." Thiếu niên ở phía sau gọi nàng một tiếng.

Thẩm Diêu Tinh không hề dừng bước chân, cảm giác được người phía sau đi theo, nàng vội vàng quẹo vào một cái ngõ nhỏ, chờ đến khi thiếu niên đuổi đến, ngõ nhỏ đã sớm trống tuếch, nơi nào còn có thân ảnh thiếu nữ lúc nãy.

Thời gian bắt đầu đại hội ngày càng gần, người đến Thái Chu thành càng nhiều hơn, Thẩm Diêu Tinh vô công rỗi nghề, mỗi ngày nàng chỉ trừ lúc ăn cơm, mặt trời xuống núi mới vào thành, thời gian còn lại đều ở rừng cây bên ngoài thành.

Ngày đại hội đoạt bảo diễn ra, hội trường đã sớm tràn ngập biển người tấp nập, người tham gia tỷ thí cùng quan khách được phân sang hai bên, ở trung tâm sừng sững một lôi đài to lớn, lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Thẩm Diêu Tinh.

Nhưng nàng cũng không còn tâm trí để quan tâm những cái này, hiện tại nàng quan tâm đó là mùi mồ hôi của đại tỷ ngồi kế bên cũng thật sự quá nặng!

Ẩn ẩn còn kèm theo một mùi lạ khó nói.

Lớn lên còn cực kỳ cao, cao hơn Thẩm Diêu Tinh không chỉ một cái đầu, vừa vặn mũi của nàng liền đối mặt với cái nách trần của của nàng ta, sảng không thể tả.

Mấu chốt đó là đại tỷ này còn không tự mình hiểu lấy, cười đến vui tươi hớn hở; "Người thật là nhiều!". Tựa hồ cảm thấy ánh nắng mặt trời quá chói mắt, còn giơ cánh tay lên che ở mắt, ý muốn nhìn rõ hơn.

Thẩm Diêu Tinh bên cạnh nàng sắc mặt đều tái xanh.

"Làm sao vậy?" Mạnh Tân Di ở một bên lại vô cùng nhàn hạ thoải mái, thấy vẻ mặt thiếu nữ khó coi, có chút lo lắng.

Thẩm Diêu Tinh không nói gì, cũng không dám nói chuyện, nàng sợ nếu mở miệng liền thật sự sẽ phun ra.

Đột nhiên vào lúc này, nàng rõ ràng cảm nhận được không gian vốn đáng ầm ĩ đột nhiên trở nên an tĩnh quỷ dị trong chớp mắt

"Uy" Mạnh Tân Di dùng khuỷu tay đυ.ng nàng một chút, Thẩm Diêu Tinh ũ rũ liếc nàng, theo hướng nàng ra hiệu mà ngẩng đầu. Toà gác mái cao cao bên cạnh lôi đài lúc này có ba người đang ngồi, trong đó đáng chú ý nhất chính là Giang Minh Nguyệt một thân bạch y, giờ phút này hắn vẫn chưa mang mạng che mặt, làm cho người ở nơi đây cơ hồ tầm mắt đều dính lên người hắn.

Khí vị chua toan đánh sâu vào đại não làm nàng căn bản không có tâm tình chú ý đến người phía trên.

Thẩm Diêu Tinh lặng lẽ đem ánh mắt chuyển sang đại tỷ tỷ bên cạnh, hảo gia hỏa, miệng há to như vậy, chỉ kém chút là chảy nước dãi.