Chương 8: Đại Hội Đoạt Bảo (2)

Vọng Thiên Lâu là tòa gác nổi tiếng nhất của Thái Chu Thành, cao đến bảy tầng, thuộc về Tứ Phương hội nổi danh giang hồ, được đặt tên "Vọng Thiên" vì sở dĩ được dùng để quan sát thiên văn. Cột trụ sơn màu chu sa, mái ngói màu xanh lục cong cong, cấu trúc tinh xảo, toàn thể đầy đồ sộ hoành tráng, phía sau là nơi gặp gỡ bốn phương.

Mặt trên tầng ba của Vọng Thiên Lâu thiết kế một đài quan sát đối diện với lôi đài, đứng ở đài quan sát, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc bên dưới, không sót thứ gì.

Giang Minh Nguyệt nhàn nhạt đảo mắt qua đám người kích động phía dưới, đối mặt với những ánh mắt nhơ nhớp tràn ngập dục niệm dính chặt lên người mình, đáy mắt tối tăm vẫn không chút gợn sóng.

"Minh Nguyệt công tử quả nhiên không hổ danh là đệ nhất giang hồ mỹ nhân, ngài vừa xuất hiện, trận thi đấu này dường như cũng ảm đạm đi rồi." Ngồi bên cạnh hắn là Diệp Triển Phong, cũng một thân áo bào trắng, môi cong lên ngậm cười, chăm chú nhìn sườn mặt hoàn mỹ của nam tử, tựa như trêu ghẹo hắn mà mở lời.

"Diệp thiếu chủ nói đùa, mọi người đều là vì thi đấu mà đến, Minh Nguyệt bất quá cũng chỉ là một quan khách mà thôi."

Thanh âm nam tử tựa như băng tuyết trên mặt sông trong suốt, trời sinh đã mang theo một cổ lạnh lẽo.

Diệp Triển Phong cũng không thèm để ý, nhìn hắn càng thêm hứng thú: "A? Chẳng lẽ Minh Nguyệt công tử hôm nay sẽ không tham gia trận thi đấu này sao."

Đôi đồng tử lạnh lùng của Giang Minh Nguyệt hơi chuyển, không trả lời câu hỏi của Diệp Triển Phong: "Minh Nguyệt có một nghi hoặc, nghe nói Tứ Phương hội ngày trước vì đoạt được Lộc Bì Đồ mà hao tâm tốn sức, tổn hại không ít kỳ nhân dị sĩ, vì sao hôm nay lại đem Lộc Bì Đồ làm thi đấu chi bảo*?"

*Phần thưởng của trận thi đấu.

Ngồi bên kia có còn trưởng lão của Tứ Phương hội, nghe thấy hai người nói đến tận đây, một đôi mắt vẩn đυ.c hướng hai người liếc mắt, những nếp nhăn trải rộng trên vầng trán càng thêm sâu hơn, ho nhẹ một tiếng muốn ngắt đoạn đối thoại của bọn họ, lại nghe Diệp Triển Phong tự nhiên cười nói: "Đó là quyết định trước kia của mẫu thân ta, hiện tại Lộc Bì Đồ đối với Tứ Phương hội mà nói vô dụng, chi bằng đem cho người cần nó."

Nàng dương môi, trong mắt mang theo ý cười, nửa đừa giỡn mà nói: "Nếu Minh Nguyệt công tử muốn, ta có thể cho ngài."

Giang Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu, hai tròng mắt tựa như hồ sâu không đáy, lẳng lặng sườn mặt nữ nhân kia, nhợt nhạt dời đi khóe mi, bên môi gợi lên một mạt khinh miệt: "Diệp thiếu chủ hảo ý, Minh Nguyệt tâm lĩnh."

Tươi cười trên dung nhan của Diệp Triển Phong vẫn chưa hề thay đổi, nàng chống cằm, không chút kiêng dè mà nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, phải đến khi một nữ tử trung niên mặc áo bào xám đi đến phía sau lưng nàng, thấp giọng nhắc nhở: "Thiếu chủ, thời gian đã đến, chúng ta nên bắt đầu rồi."

Diệp Triển Phong xua xua tay, lúc này mới chịu ngồi thẳng lại: "Bắt đầu đi."

"Tuân lệnh."

Thời tiết vốn đã rất khô nóng, hơn nữa xung quanh lại đông đúc chật chội, một số cá nhân sớm đã không còn kiên nhẫn, không ít tiếng mắng chửi vang lên. Nhưng dù có như thế vẫn không có một ai rời đi khỏi ghế ngồi.

Lúc này, một nữ nhân trung niên vận áo bào xám bước lên lôi đài to lớn, cất giọng nói hồn hậu chứa đầy nội lực, phổ biến quy tắc của trận đại hội lần này đến bên tai của mọi người.

"Đại điển lần này gồm có hai vòng khảo thí. Ở vòng loại thứ nhất, các thí sinh phân làm mười nhóm, các thành viễn trong nhóm sẽ là đối thủ của nhau. Sẽ có năm đấu trường nhỏ, mỗi đấu trường sẽ tổ chức hai trận thi đấu, lần lượt là nhóm thứ nhất và nhóm thứ hai. Chỉ có một kẻ chiến thắng trong một vòng đấu. Như vậy, mỗi lôi đài sẽ chọn được hai kẻ chiến thắng, những thí sinh này có thể tiến vào vòng khảo thí thứ hai. Thi đấu có thể sử dụng vũ khí, nhưng không thể dùng ám khí. Cuối cùng, sinh tử bất luận*..."

*Trong trận thi đấu, có thể gϊếŧ người.

Thẩm Diêu Tinh đứng ở dưới tàng cây gần đó, đang thảnh thơi gặm quả táo, bỗng nhiên nghe một câu "sinh tử bất luận" này, mày hơi nhăn lại: "Tứ Phương hội không phải là danh môn chính phái sao, một trận so tài mà cũng là "sinh tử bất luận" à."

Mạnh Tân Di dựa người ngồi dưới gốc cây, nghe thấy lời này liền nhìn về phía nàng, tựa hồ không thể hiểu được lời nói này của nàng: "Đao kiếm không có mắt, đây không phải là chuyện rất đỗi bình thường sao? Nếu như mỗi người đều cố kỵ sinh tử, hạ thủ lưu tình, vậy chẳng phải tràng đấu này sẽ trở thành trò cười? Hơn nữa, đây cũng không phải là trận luận võ đơn giản, người nếu đã quyết định tham gia cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý đối mặt với đại giới tử vong."

Thẩm Diêu Tinh nghe thấy cảm giác rất nghẹn bức, quả táo trong tay cũng không còn ngọt nữa, nàng không thích nhất là việc thế giới cổ đại này coi mạng người như cỏ rác, kẻ yếu giống như không có giá trị tồn tại.

Người trên lôi đài nói xong quy tắc liền lập tức đi xuống. Không tới một lúc sau, mặt đất bỗng truyền đến từng đợt ầm ầm chấn động, mà lôi đài chính là trung tâm, chỉ thấy xung quanh nó, năm đấu trường nhỏ từ lòng đất chậm rãi dâng lên cao.