Chương 3: Ca ca Họa Tự

Ngày hôm sau.

Họa Liên thức dậy rửa mặt và thay quần áo xong liền tới thỉnh an mẫu thân. Nàng vận xiêm y hồng rực rỡ làm nổi bật làn da trắng nõn nà của mình. Đôi mắt to tròn, long lanh, hắc bạch phân minh khiến người nhìn không tự chủ mà bị cuốn hút, tim mềm nhũn, nhìn kĩ liền thấy có tia mị hoặc mà chính nàng cũng không phát hiện. Mũi cao khéo léo, tinh xảo, nhìn đáng yêu vô cùng, đôi môi anh đào mọng nước, làm người ta thật muốn cắn một cái. Khí chất của nàng thay đổi khi nàng trọng sinh, trong nét ngây thơ của trẻ con có xen lẫn chút yêu nghiệt nhưng không chú ý sẽ không thấy được, nàng thật làm người khác không thể không cảm thán và yêu thích. Tới nơi liền gặp ca ca nàng - Họa Tự, ca ca cũng chỉ hơn nàng 2 tháng tuổi. Thấy muội muội đáng yêu của mình tới, Họa Tự thất thần ngắm nàng, sau đó hai mắt sáng lên như sao trời.

Họa Tự mắt phượng mày ngài, môi đỏ khẽ nhấp nhìn không khác gì tiểu chính thái a. Tuy còn nhỏ nhưng có thể từ đường nét khuôn mặt biết được tương lai sẽ là một mỹ nam làm vạn người say mê. Hắn nhìn muội muội vui vẻ nói : " Tiểu Liên, muội cuối cùng cũng tỉnh, ca ca thật lo lắng cho muội. Hôm qua ca đi đánh tên Tuyết Thần kia để trút giận cho muội rồi a, về tới phủ liền nghe muội tỉnh vốn định đi thăm nhưng lại gặp phụ thân cản lại, không cho ca làm phiền muội ngủ. " Vừa nói vừa đi tới trước mặt nàng nhìn khắp nơi xem xem nàng có sao hay không. Họa Liên mỉm cười tươi tắn nói : " Ân, cảm ơn ca ca, muội khỏe rồi nha, ca ca đừng lo. "

Hai huynh muội vừa nói chuyện vừa vào thỉnh an mẫu thân. Nàng vui sướиɠ nhìn ca ca trước mắt, Họa Tự ca ca, muội trở về rồi, muội thật nhớ ca, muội hứa sẽ bảo vệ Họa phủ thật tốt, sẽ không để chuyện kia xảy ra. Đôi mắt hiện lên tia kiên quyết. Nhìn thấy mẫu thân, nàng và Họa Tự khom người " Nữ nhi / Nhi tử thỉnh an mẫu thân. " Mẫu thân mỉm cười nói : " Không cần đa lễ, đều là người nhà cả. A Sử, mau truyền thiện và cho người mời lão gia qua dùng bữa. "

Sau đó, ba người trò chuyện vui vẻ, mẫu thân ân cần hỏi sức khỏe của nàng. Họa Lâm đi vào thấy cảnh đó liền tươi cười tới bảo : " Ba mẫu tử các nàng định bỏ lão già này sang một bên sao. " Họa Tự nhanh nhẹn đáp : " Phụ thân còn trẻ lắm a. " Nghe vậy ông liền cười sảng khoái, mọi người trò chuyện được một lúc thì đồ ăn được dọn lên đầy bàn.

Đợi đến khi dùng bữa xong liền có nha hoàn chạy tới báo : " Dạ thưa lão gia và phu nhân, người Tuyết phủ tới nói muốn tạ lỗi với tiểu thư ạ. Hiện đang ngồi ở đại sảnh. " Nghe vậy ông khẽ gật đầu rồi phất tay cho nha hoàn kia lui xuống.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Đại sảnh.

Bước vào đại sảnh liền thấy phụ thân Tuyết Thần - Tuyết Chử và một nam hài mặc bạch y, khí chất thanh lãnh, lạnh lùng, mày kiếm hơi nhíu lại, mắt xanh như biển cả rộng lớn. Môi mỏng khẽ mím lại, nheo mắt nhìn nàng. Hắn tổng cảm thấy hôm nay nàng có chút khác nhưng không biết khác chỗ nào. Đang suy nghĩ liền bị phụ thân đẩy một cái.

Ngước lên nhìn Họa Lâm rồi lễ phép chào hỏi, Tuyết Thần quay sang nhìn Họa Liên hơi cúi người : " Nay gia phụ dắt huynh tới để tạ lỗi, mong Liên Nhi sẽ thứ lỗi cho huynh. Lần đó là huynh sai, thật xin lỗi. " Nhìn hắn như vậy Họa Tự hừ nói : " Ngươi nghĩ đẩy muội muội của ta xong xin lỗi liền hết? Lúc trước đẩy cũng không nghĩ tới hậu quả, không phải bây giờ phải đi tạ lỗi sao, hừ. " Tuyết Thần vẫn trầm ổn : " Huynh làm gì thì muội sẽ tha lỗi? "

Họa Liên nhìn hai người từ nãy đến giờ mà khó hiểu. Sao mà ca ca nàng có thể làm hảo huynh đệ với hắn được vậy, cái tính cách này đυ.ng phải hắn chắc chịu nhiều khổ lắm đây. Nghĩ được một nửa liền bị Tuyết Thần kéo về thực tại, nghe hắn hỏi nàng bảo : " Chuyện đã qua rồi thì muội cũng không trách cứ huynh nhiều. Lúc đó là do muội ra tay trước, nhưng mà nếu huynh đã muốn đã muốn tạ lỗi như vậy thì tặng cho muội lễ vật đi. Còn đó là lễ vật gì muội sẽ viết thư gửi huynh sau a. " Giọng nói của nàng ngọt ngào, trong trẻo như suối mát, thanh thúy như chim hoàng oanh khiến người nghe cảm thấy lòng mềm nhũn, thư thái và sinh ra hảo cảm với nàng.

Thấy vậy, hắn lập tức đồng ý. Hai vị phụ thân thấy thế liền gật đầu, chuyện của tụi nhỏ liền để tụi nhỏ giải quyết, người lớn các ông không nên tham gia quá nhiều. Tiếp theo phụ thân hai bên để Họa Liên, Họa Tự và Tuyết Thần ra ngoài chơi. Vừa ra tới hoa viên Họa Tự liền nói : " Tuyết công tử hôm nay không đi chơi với Bùi nhị tiểu thư mà có thời gian rảnh rỗi chơi với ta và muội muội à. Hay là cần ta cho người sang thông tri cho Bùi nhị tiểu thư chuẩn bị trước để ngươi qua đó cùng dạo phố? " Nghe thấy lời châm chọc của Họa Tự, hắn chỉ rủ mắt không nói gì. Nhìn cảnh đó, Họa Tự muốn tức điên lên, hắn ta vậy mà không thèm để ý tới lời hắn nói.

Họa Liên thấy thế tiến lên giải vây cho ca ca, nàng cười thật tươi nói : " Ca ca, huynh đừng chọc huynh ấy nữa, chúng ta đi ngắm hoa đi. " Thấy nụ cười xinh đẹp áp đảo muôn hoa làm thiên địa như thất sắc của nàng khiến hai người nhìn đến xuất thần, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cảm giác như có thứ gì lặng lẽ chui vào lòng, từ từ mọc rễ. Nàng vẫy vẫy bàn tay trắng nõn, mềm mại của mình liền bị ca ca nàng bắt lấy. Xoa nắn bàn tay nhỏ trong tay mình, Họa Tự sung sướиɠ nói : " Muội muội của ta thật xinh đẹp, tay cũng thật mềm. " Xúc cảm truyền đến từ tay nhỏ của Họa Liên làm hắn thấy thỏa mãn, ân, hắn quyết định sau này sẽ xoa nhiều hơn mới được. Nghe lời hắn nói nàng ngây ra như phỗng.

Tuyết Thần nhíu mày khó chịu, cảm thấy trong lòng vô cùng không vui khi thấy cảnh hai người thân mật như vậy. Phu tử từng nói nam nữ thụ thụ bất tương thân, tuy hai người là huynh muội nhưng cũng không ngoại lệ. Còn Họa Liên bất ngờ, vừa hoàn hồn liền muốn rút tay về nhưng ca ca nàng nắm chặt không buông. Nàng bất đắc dĩ nói : " Ca ca, huynh có thể buông tay muội ra không? " Vừa dứt lời liền thấy Họa Tự ủy khuất nhìn nàng như đang lên án nàng đã làm ra chuyện cực kì tàn ác nào đó khiến nàng tự hoài nghi bản thân mình. Hắn chu miệng nhỏ nói : " Tiểu Liên không thích ca ca sao? Muội không còn thương ca ca nữa sao? Ca ca chỉ muốn thân thiết với muội cũng không được sao? " Hai mắt long lanh ngập nước nhìn nàng như thể nếu nàng nói đúng liền òa khóc. Họa Liên chịu thua nói : " Không có, muội không có đâu, ca thích xoa liền xoa a. " Nàng cũng hết cách, ai bảo đây là vị ca ca thương nàng nhất, nàng muốn gì đều sẽ cho, điều tiếc nuối lớn nhất của nàng là không thể gặp hắn lần cuối.

Nghe thế Họa Tự vui sướиɠ tiếp tục xoa nắn với lực độ vừa phải để nàng không đau. Hắn đắc ý liếc qua Tuyết Thần đang mắt lạnh nhìn hắn. Điều đó càng khiến y muốn nhào lên tách tay hắn ra rồi đánh cho hắn một trận. Năm nay Tuyết Thần chỉ mới 8 tuổi nên dù có lạnh lùng thế nào cũng khó tránh khỏi việc dễ xúc động. Không để ý đến màn đấu mắt nảy lửa của hai người, Họa Liên dẫn đầu đi ngắm hoa. Vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, tất nhiên chủ yếu là nàng và ca ca nói chuyện vì người nào đó vẫn đang tức giận, khó chịu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau.

-----------------------------------------------------------------------------------------

Ai da, hôm nay vào ngó lượt xem liền ôi thật bất ngờ, tới 1068 lượt xem lận a. Làm tác giả tui đây vô cùng vui sướиɠ và kích động, nhưng không có 1 lượt bình luận nào lun. Bất quá không sao a, tui vẫn sẽ tiếp tục cố gắng nha, mong m.n ủng hộ. Cách thức ủng hộ như cũ : rate sao cao, bình luận hoặc donate, nào cũng được nhoa. Mãi iu các thiên thần dễ thương nè ❤❤