Chương 12: Tương lai có hy vọng

Trong mắt Vương Hạo, kỹ năng diễn xuất của Lâm Dư Sơ lúc này thậm chí còn tốt hơn so với lúc thử vai.

Ánh mắt của cô rất phong phú, rõ ràng không có một lời thoại nào nhưng chỉ dựa vào biểu tình và ánh mắt trên khuôn mặt của cô cũng có thể nhận ra được tâm trạng phức tạp của Tạ Vinh An.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Vương Hạo quả thật khó có thể tin được khả năng diễn xuất của Lâm Dư Sơ chỉ trong một thời gian ngắn lại tiến bộ lớn như vậy!

Kỹ năng diễn xuất mà cô thể hiện vừa rồi hoàn toàn khác so với lần thử vai đầu tiên, Vương Hạo có thể chân thành cảm nhận được cả 2 phương pháp diễn xuất của cô đều rất tốt.

Nhưng trong cảnh vừa rồi của Lâm Dư Sơ, Vương Hạo rõ ràng nhận ra kỹ năng diễn xuất của cô có gì đó khác.

Bạn có thể cảm nhận được loại động thái sức kéo này của Lâm Dư Sơ, cảm xúc của cả người đang dần dần được bộc lộ từ trong ra ngoài!

Cô có con mắt biết nói, có thể làm cho người ta thông qua ánh mắt cảm nhận được tâm tình phức tạp của Tạ Vinh An, cảnh tượng khiến anh cảm thấy kinh diễm nhất chính là đôi mắt không thể nhắm lại và khóe môi hơi nhếch lên của cô.

Người trước là bởi vì không thể tự mình báo thù mà không cam lòng, người sau là bởi vì trước khi sinh mệnh ngừng hẳn đổi lấy sự thanh tỉnh của Tiểu Cửu.

Tâm tình của Tạ Vinh An rất phức tạp, làm cho anh cảm thấy bất ngờ đó chính là từ trên người của Lâm Dư Sơ không nhìn thấy nửa phần tiếc nuối nào.

Không thể không nói, cô đối với việc khống chế tâm trạng của nhân vật thực sự rất tốt.

Tạ Vinh An có sự quyết tâm đập nồi dìm thuyền, có sự không cam lòng vì không thể tự tay gϊếŧ chết kẻ thù, có sự luyến tiếc sinh mệnh, duy chỉ có nuối tiếc là không có!

Bởi vì thành công dùng tính mạng đổi lấy sự thanh tỉnh của Tiểu Cửu, tranh giành một cơ hội mong manh cho Tiểu Cửu, giờ chuyện này đã hoàn thành, cô sẽ không cảm thấy hối hận.

Vương Hạo nhìn Lâm Dư Sơ đã ngồi dậy, cô gái có lông mày thanh tú, làn da nhẵn nhụi, giống như một khối ngọc đang chờ được chạm khắc cẩn thận.

Giờ phút này, trong đầu anh không khỏi hiện lên bốn chữ "Tương lai có hy vọng."

Kỳ thật không chỉ có Vương Hạo, những người tận mắt chứng kiến

cảnh hiến tế của Lâm Dư Sơ cũng cảm thấy rằng cô có một tương lai tươi sáng.

Trong mắt Thẩm Giai tràn đầy kinh ngạc, cô đột nhiên cảm thấy không nhìn thấy ảnh đế Tạ Ngôn cũng không phải quá tiếc nuối?

Suy cho cùng, xem các mỹ nhân diễn xuất cũng là một thú vui về mặt thị giác ~

“Trạng thái của cô rất tốt.” Vương Hạo cười cổ vũ “Hy vọng trong buổi quay phim chính thức cô có thể giữ vững phong độ như này.”

Lâm Dư Sơ gật đầu đáp ứng.

Vương Hạo không bao giờ keo kiệt với những lời khen ngợi, không chỉ Lâm Dư Sơ, anh còn khen ngợi tất cả những người có trạng thái tốt ngày hôm nay.

Lâm Dư Sơ là người chụp ảnh cuối cùng, những bức ảnh trang điểm đến đây cũng coi như đã xong.

Hầu như tất cả các diễn viên có mặt đều có trợ lý, sau khi quay phim sẽ có các trợ lý bận rộn xung quanh, đưa nước, trang điểm, v.v.

Sau khi Ôn Linh quay xong, cô cũng không rời khỏi trường quay mà ở lại đây xem mọi người quay phim, cô xin trợ lý một chai nước khoáng rồi đi thẳng đến trường quay.

Không chỉ có Ôn Linh chú ý đến cảnh tượng này, Thẩm Giai cũng chú ý tới, sau khi lấy nước đi đến bên cạnh Lâm Dư Sơ mới chú ý tới Ôn Linh hình như cũng tới đưa nước cho cô, nhất thời có chút chần chờ, không biết chính mình rốt cuộc lên tiến hay vẫn là lên lùi.

Vì nếu không cẩn thận rất có thể đắc tội với người khác.

Thẩm Giai còn chưa kịp có động tác, Ôn Linh đã mỉm cười lắc lắc nước trong tay: “Xem ra chúng ta muốn đi cùng nhau.”

Thẩm Giai gạt đi lo lắng của mình, nói: “Thật sự là trùng hợp.”

Biết hai người họ đều đến đây để mang nước cho mình, Lâm Dư Sơ không biết có nên nói với họ rằng cô có mang theo bình giữ nhiệt hay không.

Suy nghĩ một lúc vẫn là từ bỏ, mím môi cười nói: “Cảm ơn nước của các cô.”

Lâm Dư Sơ cảm ơn, cầm lấy nước uống từng ngụm nhỏ.

Thẩm Giai xua tay: “Tôi tới đó trước.”