Chương 11: Kinh diễm

Bây giờ đến lượt Vương Hạo kinh ngạc.

Thực sự là Lâm Dư Sơ biểu hiện quá bình tĩnh, giọng điệu bình tĩnh giống như đang nói hôm nay thời tiết tốt vậy.

Vương Hạo nhướng mày, rất nhanh đã phản ứng lại: "Tốt, như vậy là được rồi."

Sau khi hai người nói xong, tổ đạo cụ rất nhanh đã mang đạo cụ tới.

Một mùi tanh và mùi gỉ sắt xộc vào mũi, Lâm Dư Sơ không thay đổi sắc mặt, dựa theo yêu cầu của Vương đạo trước đó mà ngậm một ngụm.

Ánh mắt của các nhân viên công tác xung quanh trần đầy sự kính nể.

Suy cho cùng, có rất ít sao nữ khi nghe thấy muốn dùng máu gà để thay thế túi máu, không những không thay đổi sắc mặt mà mày cũng không nhăn lấy một cái.

Bây giờ mọi người thực sự tin lời của Ôn Linh.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, việc quay phim bắt đầu, Vương Hạo đứng cạnh máy quay quan sát.

Điều làm anh cảm thấy ngoài ý muốn là các chiêu thức võ thuật của Lâm Dư Sơ cực kỳ tốt, nó có một sức hấp dẫn độc đáo, hoàn toàn không cần anh phải chỉ đạo bất kỳ chuyển động hay các động tác linh tinh.

Điểm hạn chế duy nhất là cảm giác với ống kính của cô không được tốt cho lắm, thế nhưng điều này cũng dễ hiểu, dù sao trước kia cô đã từng diễn thế cảnh võ.

Cũng may cái này không phải là vấn đề gì đó quá lớn, hơn nữa Lâm Dư Sơ khá thông minh nên Vương Hạo lên sân khấu làm mẫu vài lần cô đã có thể rất tốt mà bắt được ống kính.

Máy thổi ở bên cạnh bắt đầu hoạt động phát ra âm thanh “ầm ầm”.

Lâm Dư Sơ nhắm mắt lại, phớt lờ những âm thanh ồn ào xung quanh, đưa chính mình vào nội dung của vở kịch.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, cô hướng về phía máy quay khẽ gật đầu.

Giờ phút này, cô chính là Tạ Vinh An.

Sau khi quay phim bắt đầu lại, một kiếm đâm vào vị trí trái tim, vết máu trước ngực loang ra, khóe môi Lâm Dư Sơ tràn ra một tia máu tươi.

Máu ở khóe môi dường như không thể ngăn cản, thuận theo cằm mà rơi xuống váy, rất nhanh chuyển sang một mảnh màu đỏ.

Người phụ nữ trong máy ảnh dường như không hề biết gì, cả người đều là vết thương, cô từng bước đi về phía trước, quanh người không có gió thế nhưng y phục lại phình lên di chuyển.

Nội tâm cô lúc này rất phức tạp, không những sau thất bại cô phải tỏ ra không cam lòng, còn phải thể hiện quyết tâm gϊếŧ chết Lâm Dịch Hiên một cách nhanh chóng.

Thời gian cấp bách, cô phải hy sinh máu thịt và tu vi của mình để giúp Tiểu Cửu tỉnh dậy trước khi linh hồn và thể xác của cô ấy bị hủy diệt.

Ngay sau đó, Lâm Dư Sơ di chuyển.

Cô giơ tay rút kiếm ra khỏi ngực, máu lập tức từ ngực phun ra, tay phải ở trước ngực nắm lại một chút, mười ngón tay đan vào nhau, rồi sau đó ngón trỏ và ngón cái hợp nhất thành hình thoi, thả các ngón còn lại ra, lòng bàn tay hướng ra ngoài để duy trì động tác kết ấn.

Cử chỉ phong ấn của cô ngày càng nhanh, thậm chí còn có dư ảnh, cảm giác cấp bách đến nghẹt thở đè lên hướng mọi người.

Kỳ thật chỉ cần quan sát một chút là có thể phát hiện ra Lâm Dư Sơ tuy rằng múa ra dư ảnh, nhưng tay lại rất vững chắc.

Bởi vì cô chỉ có một cơ hội này thôi.

Vương Hạo trợn to hai mắt, dường như hoàn toàn không ngờ cô lại có thiên phú như vậy.

Anh nhanh chóng phóng to camera và tập trung vào khuôn mặt của Lâm Dư Sơ.

Sinh mệnh trôi qua rất nhanh, sắc mặt Lâm Dư Sơ càng ngày càng tái nhợt, cơ thể cô cũng khẽ run lên, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, có thể thấy cô đã dùng bao nhiêu sức lực để duy trì được trận pháp không bị hỏng.

Khoảng vài giây sau, Lâm Dư Sơ ngã xuống đất.

Ngay cả sau khi ngã xuống đất, mặt của Lâm Dư Sơ vẫn như cũ lạnh lùng, trong mắt ẩn chứa sát khí.

Chỉ là cơ thể cô không còn có thể tiếp tục cố chống đỡ mở hai mắt nữa, nhìn thật kỹ xem bộ dáng của kẻ thù mình như thế nào.

Tầm nhìn của cô dần dần mờ đi, cô chớp mắt, dường như đang cố gắng mở mắt ra, nhưng lông mi run rẩy hồi lâu cũng không thể mở nổi hai mắt.

Cô nhắm mắt lại, ngay khi mọi người nghĩ rằng cô rốt cuộc không bao giờ có thể mở mắt được nữa, Lâm Dư Sơ đột nhiên mở mắt ra, tựa như là hồi quang phản chiếu, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.

Lúc sau, ánh mắt Lâm Dư Sơ nửa mở, nhưng là cô lại không còn cử động.

Trong đôi mắt nửa mở vẫn còn lưu lại sự không cam lòng và một loại lưu luyến với cuộc sống không tha. Giờ khắc này cô đã hòa nhập hoàn toàn vào nhân vật trong vở kịch.

Ánh nắng chói chang chiếu lên đôi môi hơi nhếch lên của cô gái, các đường nét trên khuôn mặt của Lâm Dư Sơ dường như được chiếu sáng bởi một lớp ánh sáng.

"Tốt! Thật sự là quá tốt!"

Vương Hạo kích động đến đứng lên, cảm giác hưng phấn lộ rõ trên mặt, đoạn biểu diễn này của Lâm Dư Sơ thực sự là làm cho người ta cảm thấy được sự kinh diễm!