Chương 7: Vào đoàn

Sau khi đọc xong kịch bản, tâm trạng Lâm Dư Sơ thật lâu cũng không thể bình tĩnh được.

"Trích Tiên" khác với bất kỳ bộ phim truyền hình tiên hiệp nào hiện có trên thị trường, xuyên suốt cả bộ phim hầu như không có câu chuyện tình yêu nào.

Nội dung vở kịch biến đổi bất ngờ, thăng trầm, gần như toàn bộ nhân vật chính và phụ đều chết sạch.

Đây là một quyết định rất táo bạo và cũng rất mạo hiểm.

Thế nhưng không thể phủ nhận đây là một kịch bản rất hay.

Nhìn riêng lẻ thì mỗi người trong kịch bản đều có thể là nhân vật chính, các nhân vật đều có tính cách riêng biệt, cốt truyện đầy đủ, không ai có thể ngờ rằng cuối cùng lại có tình tiết bất ngờ như vậy.

Vai Tạ Vinh An cũng ổn nhưng vai khó đóng nhất trong "Trích Tiên" lại là Lâm Dịch Hiên.

Sự điên cuồng, tàn nhẫn, biếи ŧɦái của Lâm Dịch Hiên và sự tương phản giữa hai diện mạo trước và sau quá khó diễn, mếu dùng quá nhiều vũ lực, hoặc kỹ năng diễn xuất không ngang tầm, mọi người sẽ đoán được đó là điều gì, làm cho khán giả ngay từ đầu đã đoán ra được sư phụ có điều gì đó không thích hợp.

Trong kịch bản, bản chất thật của anh ta gần như được bộc lộ ở phần cuối.

Trong bộ kịch “Trích Tiên”, cuối cùng gần như toàn bộ nhân vật chính và nhân vật phụ đều chết, có thể nói đó là một kịch bản chưa từng có.

Lâm Dư Sơ mím môi mỉm cười, cô có linh cảm rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, "Trích Tiên" có lẽ sẽ trở thành một hit đối với tất cả các thành viên.

Sau khi đọc kịch bản, Lâm Dư Sơ phát hiện có một khoản tiền khổng lồ hơn 500.000 tệ đã được chuyển vào thẻ ngân hàng của cô cách đây nửa giờ.

Có rất nhiều cảnh chiến đấu trong "Trích Tiên" đối với Lâm Dư Sơ thì không thể làm khó được cô.

Nhưng vấn đề hiện tại là cô không biết liệu cơ thể mình có thể hỗ trợ cô khi quay những cảnh đánh nhau căng thẳng này hay không.

Lâm Dư Sơ mím môi, quyết định lại đi ra ngoài một chuyến.

Đem tất cả thuốc đều đun sôi lên, cô lại bắt taxi đến Bệnh viện Nhân dân thành phố B, thanh toán chi phí chữa bệnh 500.000 tệ và tìm bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật để hỏi về tình hình và ngày phẫu thuật cụ thể.

Ca phẫu thuật được lên kế hoạch vào ngày 25 tháng 9, lúc đấy cô đã tham gia vào phim trường rồi.

Lâm Dư Sơ quyết định đợi đến ngày đó sẽ xin nghỉ phép để về, đến lúc đó cô cũng không thể không quay về được.

Lâm Dư Sơ lại đi đến phòng nội trú một chuyến, tự nhiên cô cũng phát hiện ra ông nội Lâm không có ở trong phòng bệnh.

Bà nội Lâm không ngờ sau khi dặn dò ông lão không được để cháu gái phát hiện ra mình, kết quả vừa đến đầu buổi chiều đã bị Sơ Sơ phát hiện rồi.

Khi biết ông nội Lâm làm công việc dọn dẹp trong bệnh viện, mỗi tháng kiếm được 3.000 tệ thì Lâm Dư Sơ trở nên im lặng khác thường.

Bà nội Lâm sợ cô tức giận liền sốt ruột nói: "Sơ Sơ, con đừng tức giận, ông nội của con chỉ là không muốn con làm việc quá sức mà thôi."

"Con biết."

Bà nội Lâm chờ hồi lâu cũng không đợi được câu nói tiếp theo, nghi hoặc nhìn cô: "Sơ Sơ, con. . . con không tức giận sao?"

Lâm Dư Sơ lắc đầu cười: "Không tức giận, sau này con kiếm được tiền, ông nội sẽ không cần đã lớn tuổi phải ra ngoài làm việc nữa."

Chóp mũi bà nội Lâm sun lại "Được, bà sẽ đợi."

Sơ Sơ của bà ngay từ nhỏ đã nhạy cảm rồi.

“Bà nội, bà phải nhớ mỗi ngày uống một bát canh trong hộp, nếu ăn không hết thì để ông nội mang vào tủ lạnh bệnh viện để đông lạnh.”

Bà nội Lâm chỉ cảm thấy yên lòng mà nghe theo, nhưng bà vẫn nói: "Không phải đã bảo con đem sức lực tập trung vào công việc sao? Tại sao con luôn dành thời gian nấu canh chứ? Bà nội chỉ cần uống nhiều nước là được."

"Bà nội."

Nhìn đôi mắt to ngấn nước của cháu gái, bà nội Lâm từ chối không nói được gì: “Bà nội nhất định sẽ uống.”

Sau khi ra khỏi bệnh viện nhân dân thành phố B, Lâm Dư Sơ lại đến cửa hàng thuốc Đông y Hằng Nguyên.

Sau khi trả tiền thuốc men, chi phí chữa bệnh, cô còn lại được 20.000 tệ. Trong đó 2/3 được dùng cho thuốc men, phần còn lại đều được chuyển cho ông nội làm chi phí sinh hoạt trong tháng này.

Về đến nhà, cô đun sôi tất cả những dược liệu này thành thuốc rồi cho vào bình giữ nhiệt gần 5000 ml.

Sau khi làm tất cả những thứ này, cô mới an tâm ngồi đọc kịch bản, ghi nhớ lời thoại, tìm hiểu tâm lý nhân vật, v.v.

Trước khi chính thức bấm máy, tất cả các nhân vật chính đều thử trang điểm và chụp những bức ảnh trang điểm lần cuối.

Ảnh trang điểm chủ yếu dùng cho buổi ra mắt đầu tiên của đoàn làm phim, bộ phim "Trích Tiên" trước khi bấm máy đã thu hút rất nhiều sự chú ý, rất nhiều người mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào blog chính thức, muốn nhận được những động thái mới nhất từ đoàn làm phim.

Không cần phải nói cũng biết những bước trang điểm quan trọng như thế nào, nó quyết định ấn tượng đầu tiên của khán giả về đoàn làm phim và các diễn viên, nếu ảnh quá xấu, khán giả thậm chí có thể ngay cả phim cũng không muốn xem.

Những bức ảnh trang điểm cũng được chụp ở thành phố C, Lâm Dư Sơ không đi vào công ty mà mang theo mấy bộ quần áo để tắm rửa, cùng với chiếc bình khổng lồ chứa đầy nước thuốc rồi bắt xe buýt đến thành phố C.

Nữ chính là Ôn Linh, Lâm Dư Sơ không quen biết cô ấy cho lắm, cô không ngờ Ôn Linh mới gặp cô một lần lại lên tiếng thay cô.

Trong hai năm qua Ôn Linh đã có một số tác phẩm nổi tiếng và đã giành được giải thưởng Bạch Ngọc Lan trong hai năm liên tiếp, có thể nói rằng độ nổi tiếng của cô ấy rất cao.

Hiện tại trong tay Lâm Dư Sơ không có tiền, trong khoảng thời gian ngắn cũng không lấy ra được bất kỳ món quà tử tế nào để bày tỏ lòng biết ơn, vì vậy cô đã làm một túi hương an thần bằng thuốc Đông y để tăng sự tập trung và giảm sự mệt mỏi.

Lâm Dư Sơ không biết may túi nên cô mua một cái ở cửa hàng gần đó ở tầng dưới.

Vừa đến phim trường, cô đã được người phụ trách trang phục, đạo cụ bảo vào phòng thay đồ để thay đồ, cho nên còn chưa kịp tặng đi.

Phòng thay đồ được chia thành nam và nữ, sau khi Lâm Dư Sơ gõ cửa bước vào, cô phát hiện trong phòng thay đồ có vài diễn viên vừa thay quần áo xong.

Mọi người đều đã nghe nói về sự việc "Lâm Dư Sơ" gây xôn xao trên mạng, bây giờ họ không khỏi nhìn cô với ánh mắt đánh giá.

Cô . . . thực sự vì đóng thế cảnh võ thuật mà bị thương khắp người?

Mặc kệ là điều đó có đúng hay không, việc tiếp xúc với cô trong thời gian tới là điều không thể tránh khỏi, Lâm Dư Sơ có thể là một ngôi sao đang lên, dù trong lòng họ có nghĩ gì thì mọi người cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười chào hỏi cô mà thôi.

Lâm Dư Sơ khẽ gật đầu, khéo léo nở nụ cười: "Xin chào, tôi là Lâm Dư Sơ."

Vương Hạo rất coi trọng bộ phim "Trích Tiên" này, dù là môi trường, trang phục, phong cách, cảnh quay hay bố cục quay phim của diễn viên đều rất nghiêm ngặt, nỗ lực hết mình và gần gũi với tính cách nhân vật.

Theo yêu cầu của đạo diễn Vương, người thiết kế trang phục đã mang đến cho Lâm Dư Sơ một chiếc váy dài màu trắng như trăng, chiếc váy được chế tác tinh xảo, khắp nơi trên cổ, thắt lưng và tay áo đều có hoa văn sẫm màu được khâu thủ công và hoa văn rỉ sét.

Nhưng chiếc váy đã rách nát, có thể thấy bộ quần áo đã được xử lý đặc biệt và cố ý dùng dao để cắt qua.

Khoảnh khắc nhìn thấy nó, Lâm Dư Sơ biết bức ảnh trang điểm được chụp chính là cảnh sau khi Tạ Vinh An và Lâm Dịch Hiên đánh nhau xong, cảnh quay là buổi hiến tế.

Các diễn viên trong phòng thay đồ tuy đã thay quần áo nhưng giày vẫn chưa được thay nên lúc này họ vẫn đang đi giày.

Lâm Dư Sơ cầm quần áo đi vào phía sau tấm màn, người thiết kế trang phục đi theo, Lâm Dư Sơ cau mày.

Người thiết kế trang phục giải thích: “Tôi tới đây để hướng dẫn Lâm lão sư mặc quần áo.”

Sở dĩ cô ấy đi vào trong là vì sợ một số diễn viên không thể tự mình mặc những bộ trang phục phức tạp này.

Lâm Dư Sơ giãn lông mày: "Cám ơn, thế nhưng không cần."

"A? Lâm lão sư biết mặc đồ Trung Hoa sao?"

Lâm Dư Sơ gật đầu: “Ở nhà tôi có nghiên cứu qua.”

Người thiết kế trang phục nghe thấy thế liền cẩn thận kéo rèm lại.