Chương 8: Tôi sẽ không

Lâm Dư Sơ mặc xong quần áo thì đi ra ngoài, các diễn viên trong phòng thay đồ theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn. Liếc mắt một cái nhìn xuyên qua những mảnh quần áo rách nát, có thể nhìn thấy những vết sẹo lớn nhỏ trên làn da lộ ra ngoài của cô.

Một số chỗ còn có màu xanh đen hoặc thậm chí là sưng tấy.

Mọi người đều có vẻ mặt phức tạp, trong lòng không khỏi cảm thấy kính nể cô.

Không phải ai cũng có thể bình thường giống như cô, ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng, biết rằng có con đường tắt để đi thế nhưng vẫn giữ vững ý chí chiến đấu.

Đối mặt với những ánh mắt đánh giá này, Lâm Dư Sơ hơi vuốt cằm, sau đó đi vào phòng thay đồ.

Khí tức toàn thân cô không khỏi khiến người ta khϊếp sợ, cho dù quần áo rách rưới đến không chịu nổi nhưng vẫn không thể làm giảm đi vẻ tao nhã của cô.

"Đi thôi, chúng ta cũng nên đi trang điểm."

Không biết là ai nhắc nhở một tiếng, nhóm diễn viên trong phòng thay đồ giống như là tỉnh từ trong mộng ra vậy, vội vã chạy vào phòng thay đồ.

Trong "Trích Tiên" có mấy nhân vật rất quan trọng, có hơn chục diễn viên cần chụp ảnh trang điểm, hầu như tất cả những vai diễn quan trọng đều ở trong phòng thay đồ này.

Đây chính là lúc Lâm Dư Sơ gặp mặt các diễn viên khác.

Khỏi phải nói, ngoại hình của Ôn Linh rất phù hợp với hình ảnh đầu tiên của nữ chính “Lâm Mạn” trong kịch bản.

Cô có khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, làn da trắng ngần, cùng đôi mắt hạnh thông minh và tinh ranh, ấn tượng đầu tiên cô tạo ra cho mọi người chính là sự đơn thuần.

Bất quá, Lâm Mạn từ lúc mới bắt đầu đã ở trong trạng thái mắt mù, tuy rằng trong vở kịch Lâm Dịch Hiên đã tìm được một loại linh vật nào đó làm cho cô có thể nhìn thấy mọi thứ như người thường, nhưng tóm lại vẫn có chút cảm giác cứng ngắc.

Đôi mắt của cô ấy rất sống động, Lâm Dư Sơ thật sự rất mong chờ Ôn Linh sẽ dùng bộ dạng gì để diễn giải nó ra.

Ôn Linh chú ý tới ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra chính là Lâm Dư Sơ, gật đầu mỉm cười với cô.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô nhìn thấy Lâm Dư Sơ đang đi thẳng về phía mình.

Ôn Linh nâng tay, ý bảo người trang điểm trước tiên tạm dừng một chút.

Lâm Dư Sơ đứng ở trước mặt cô, đưa tay phải về phía cô: "Ôn Linh, xin chào, tôi là Lâm Dư Sơ."

Ôn Linh đứng dậy, đưa tay bắt tay cô, dừng lại ba giây mới rút tay ra nói: “Xin chào.”

Lâm Dư Sơ xuất phát từ nội tâm nói: "Cảm ơn cô."

"Kỳ thật tôi cũng không giúp đỡ được gì cả, chỉ nói một câu thật lòng mà thôi."

Cô cười: "Nói thật cũng cần phải có sự can đảm, bất kể như thế nào tôi cũng muốn cảm ơn cô."

Lâm Dư Sơ lấy chiếc hộp gỗ mà cô đã chuẩn bị từ sáng sớm ra.

Ôn Linh nhướng mày: "Cô đây là . . ."

"Túi thơm, cô không cần ghét bỏ nó."

"Tặng cho tôi?"

Ôn Linh kinh ngạc không thôi, có rất nhiều người từng tặng lễ vật cho cô, nhưng là tặng loại túi hương như thế này . . . Cô vẫn là lần đầu tiên gặp.

Ôn Linh nheo mắt lại, mở hộp gỗ trước mặt cô lấy ra nhìn, chiếc túi màu trắng, mặt trước thêu một bông hoa cúc đơn giản.

"Cô còn biết thêu?"

Lâm Dư Sơ lắc đầu: "Tôi mua túi hương ở cửa hàng, bỏ vào đó một ít thảo mộc an thần."

Ôn Linh cũng biết một chút về hoàn cảnh trong gia đình cô, nhưng sắc mặt cô cũng không vì thế mà lộ ra dị thường: "Cảm ơn cô. Nếu cô gặp khó khăn gì có thể nói với tôi, không cần, không cần đi trên một con đường như vậy."

Lâm Dư Sơ mỉm cười: "Tôi sẽ không."

Lâm Dư Sơ trước đây sẽ không, cô hiện tại càng sẽ không đi đường tắt.

"Đúng vậy."

Ôn Linh khì khì một tiếng bật cười.

Hai người liếc nhìn nhau một cái, vô hình bên trong đã kéo gần khoảng cách một chút.

Lúc ấy Ôn Linh cũng không biết là vì cái gì, có thể là nghĩ tới chính mình cũng từng như vậy đi.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận lại bất cứ thứ gì từ Lâm Dư Sơ, nhưng việc cô có tâm như vậy, cũng cho thấy cô có con mắt nhìn người rất tốt.

“Cô trang điểm trước đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Lâm Dư Sơ không trì hoãn việc trang điểm của Ôn Linh, đi đến chiếc ghế đẩu gần đó đợi thợ trang điểm.

"Được."

Vì vấn đề vị trí nên Lâm Dư Sơ là người trang điểm cuối cùng.