Chương 9: Thảo luận kịch bản

Kỳ thực đây cũng là chuyện rất bình thường, mặc dù cô đảm nhận vai nữ chính thứ ba Tạ Vinh An nhưng xét về địa vị người nổi tiếng, cô thậm chí còn không được tính là diễn viên tuyến 18.

Lâm Dư Sơ đơn giản vừa xem kịch bản vừa ngồi chờ, các diễn viên khác vừa mới trang điểm xong, lúc này thợ trang điểm mới bắt đầu trang điểm cho cô.

Lâm Dư Sơ xinh đẹp tự nhiên, trên khuôn mặt không có khuyết điểm nào, dựa theo tính cách của nhân vật cô cũng không cần phải trang điểm quá nhiều.

Chuyên gia trang điểm trước đó đã nhận được chỉ dẫn, biết Lâm Dư Sơ trang điểm để chụp ảnh chính là một màn Tạ Vinh An hiến tế kia.

Anh ấy bắt đầu từ các chi tiết, chỉ đơn giản là thoa một hộp kem CC màu trắng ngà làm kem nền, kẻ một chút lông mày, tô cho cô một chút son màu nhạt, cuối cùng lại vẽ vài vết sẹo trên mặt cô, đem tóc của cô làm rối tung ra.

Vốn dĩ phải phác họa một số vết sẹo trên vùng quần áo rách nát, nhưng bây giờ trên người Lâm Dư Sơ đã đầy vết thương rồi, điều này giúp người trang điểm tiết kiệm rất nhiều công sức.

Người trang điểm cho Lâm Dư Sơ là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, sau khi trang điểm xong anh ta không khỏi thở dài: “Da Lâm tiểu thư thật đẹp, chẳng trách . . ."

Có lẽ anh ta cũng nhận ra chuyện này có gì đó không ổn nên đột ngột dừng lại, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Lâm tiểu thư, cô trang điểm xong rồi."

Lâm Dư Sơ không lên tiếng, cũng không bị lời nói của anh ta làm ảnh hưởng.

Chụp ảnh đương nhiên là phải có trình tự, đầu tiên là nam nữ chính chụp trước, lúc sau mới đến lượt đám người Lâm Dư Sơ bọn họ.

Nhϊếp ảnh gia hiện tại còn đang bận, Ôn Linh lúc này đã không còn ở trong phòng thay đồ nữa, vì thế tất cả mọi người đều ở trong phòng thay đồ chờ đợi.

Lâm Dư Sơ yên lặng nhìn kịch bản, một lúc sau, cô nghe thấy có người gọi mình, cô ngẩng đầu lên thì phát hiện chính là Trình Quân đóng vai Đại sư huynh Diệp Lẫm.

Trình Quân từ khi sinh ra đã có đôi lông mày sắc sảo và đôi mắt sáng, đôi chân dài thẳng tắp, cao 1m8, khí chất trầm tĩnh, thế nhưng lại càng phù hợp với tính cách của Đại sư huynh Diệp Lẫm.

Vẻ ngoài Trình Quân nhìn có vẻ khá trầm ổn, nhưng tính cách của anh ấy lại không như thế, anh ấy là kiểu người có đầu óc tương đối năng động.

Mục đích gọi Lâm Dư Sơ đương nhiên là để mọi người trước tiên làm quen một chút.

"Lâm Dư Sơ, cô ngồi xuống đây đi, mấy sư huynh muội chúng ta cùng nhau thảo luận kịch bản một chút."

Trình Quân không chỉ gọi Lâm Dư Sơ mà còn gọi một số diễn viên khác đóng vai đồ đệ của Lâm Dịch Hiên.

Mọi người đều đồng ý, ngoại trừ Thẩm Giai có vẻ có chút do dự, thường xuyên nhìn ra bên ngoài, vốn dĩ muốn từ chối, nhưng mọi người đều nhìn cô ta, vì ngại mất mặt nên cũng không thể từ chối.

Lâm Dư Sơ nhận lấy kịch bản rồi ngồi xuống.

Trình Quân nói thảo luận về kịch bản cũng thật là thảo luận về kịch bản, Lâm Dư Sơ rất nhanh đã tham gia vào.

Trong số các diễn viên đóng vai đồ đệ của Lâm Dịch Hiên không phải ai cũng từng tiếp xúc với nhau, sau một hồi thảo luận, họ cũng nhanh chóng trở nên quen thuộc với nhau hơn.

Sau khi nam nữ chính chụp xong, trợ lý của Vương Hạo đi tới gọi mọi người bắt đầu ra chụp ảnh, khi trợ lý bước vào, thứ anh ta nhìn thấy chính là một màn thảo luận kịch bản sôi nổi.

Trợ lý cảm thấy nếu đạo diễn Vương mà nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Trước tiên trợ lý gọi 3 người ra ngoài.

Ba người này là Trình Quân đóng vai Đại sư huynh Diệp Lẫm; Lý Dương đóng vai Ngũ sư huynh Tần Hằng và Chu Tĩnh Viễn đóng vai Thất sư huynh Sở Dật Phong.

Ba người rời đi cũng không ảnh hưởng gì đến những người còn lại, tất cả mọi người tiếp tục thảo luận về kịch bản.

Trong năm người còn lại, đều có độ nổi tiếng nhất định trong giới điện ảnh và truyền hình, chỉ có Lâm Dư Sơ là có địa vị thấp nhất.

Ở trong ngành này đã lâu, ai cũng là người thông minh, nhìn thấy ngoại hình Lâm Dư Sơ tốt như vậy, chỉ cần không quá ngu ngốc thì có thể nhanh chóng nổi danh ở trong giới giải trí.

Hơn nữa, kịch bản ban đầu cô đảm nhận là do đạo diễn Vương - người có danh tiếng cùng sự bảo đảm trong ngành chỉ đạo, mặc kệ trong lòng mọi người có nghĩ gì thì bề ngoài cũng không tìm ra được cái gì sai trái cả.

Lâm Dư Sơ thật ra không quan tâm các cô ấy đang nghĩ gì, chỉ cần họ không trêu chọc cô, cô cũng rất vui vẻ mà đối xử tốt với mọi người.