Chương 2: Cô gái bí ẩn

"Đuổi theo cô ấy, mau!"

"Các người còn theo sau nữa thì đừng trách ta vô tình."

Một toán lính đuổi theo cô gái, cô chạy đến bìa rừng, một bên là ngõ cụt, một bên là hang đá. Không còn cách nào khác, cô không muốn bị bắt về đâu, cô chạy sâu vào trong hang đá.

Ở đây tối quá, quay lại không được mà đi tiếp cũng không xong. Cô mò mẫm đi về cuối hang động thì cũng thấy chút ánh sáng le lói xuyên qua kẽ hở, có lẽ là lối ra. Cô vung tay một cái, bức tường đá nứt vài đường rồi vỡ tung, nhưng vì phép thuật còn hạn chế nên lực tác động nhỏ, cửa hang đá chỉ vỡ ra một chút xíu, chỉ đủ cho một con tiểu cẩu chui qua.

Cô quay đầu lại nhìn, xa xa thấy đuốc lửa bập bùng của toán lính. Thôi thì hết cách, cô khom người chui qua lỗ hổng bé con con kia. Gạch đá lởm chởm của tường vỡ cứa qua da thịt khiến cô nhăn mặt chịu đựng.

Chao ôi, gì thế này, dù là người của Hoàng Gia nhưng cô cũng phải ngỡ ngàng cảnh tượng trước mắt. Không gian sau bức tường đá như cả một nền văn minh cổ vậy. Nó đẹp, không phải kiểu lộng lẫy lấp lánh, nó mang nét hoang dã cổ điển. Cô thầm nghĩ, nơi này mà check- in thì phải gọi là tuyệt, nhưng bây giờ làm gì có thời gian nữa, cô sẽ quay lại sau. Bước về phía trước, nhìn thấy trên mỏm đá có một cô gái đang nằm ngủ, cô bất giác lùi lại phòng vệ, hét to:

"Ai?"

Đáp lại cô chỉ có tiếng chim chóc bay toán loạn, chắc bọn chúng bị cái miệng oang oang của cô làm cho sợ. Cô bước từng bước về phía cô gái kia:

"Cậu gì ơi, cậu ơi!"

Cô gái vẫn nằm im bất động, đằng sau một tiếng đổ rầm, quân lính đã đuổi tới. Cô ra sức lay lay cô gái kia nhưng vô ích, chỉ còn một cách thôi.

Cô đặt tay lên thái dương, dùng sức sóng âm thanh đánh thức cô bạn đang say giấc, đây là năng lực đặc biệt của cô. Volume được chỉnh to hết cỡ, tưởng chừng muốn lủng cái lỗ tai, cô gái nhíu mày rồi tỉnh giấc...

Cô chưa kịp mừng rỡ thì ngay lập tức bị khựng lại.

Wow, cô phải trầm trồ vì đôi mắt kia quá đẹp, màu xanh ngọc long lanh như sương sớm, mang vẻ thuần khiết của núi rừng, hàng mi cong vυ"t chớp chớp theo con mắt nhìn là thấy yêu luôn. Đôi mắt này quả thực rất hút hồn, gương mặt cũng không tệ, chỉ là cô sơn nữ này ở rừng rú lâu quá rồi, nên trông hơi nhọ nhem.

Cảm thán vậy được rồi, nếu không nhanh thì cô sẽ bị bắt mất:

"Giúp mình, họ muốn bắt mình!"

Trước lời khẩn khoản của cô, cô gái nhìn trân trân như không hiểu, gương mặt ngơ ngác như đứa bé vừa chào đời, khuôn miệng xinh đẹp không nói một câu.

Thôi rồi, cô nhờ nhầm người rồi, cô gái kia quá đơn thuần và yếu ớt, lần này coi như số cô đen đủi. Quân lính nhanh chóng chạy đến, giữ cô lại:

"Công chúa, xin người hãy theo chúng thuộc hạ về."

Đám quân lính giọng thì kính cẩn, nhưng hành động thì không khoan nhượng chút nào hết. Mạnh bạo lôi Allen đi, cô chới với ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cô gái nhưng có lẽ nó vô ích...

""Dừng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"

Đoàng! Một vụ nổ nhỏ xảy ra, một thứ tia sáng giống như pháo hoa bắn toé tung, người cô gái kia phát sáng rực rỡ. Allen từ ngỡ ngàng đến bật ngửa, thứ sức mạnh vừa rồi thật khủng khϊếp, cô gái trẻ như vậy đã có pháp thuật cao đến thế sao? Cô ta là ai mà thừa hưởng thứ năng lượng ghê gớm như thế?

Allen lôi cô gái chạy đi, toán lính bây giờ đều nằm sõng soài ra đất không còn sức lực

"Tên mình là Allen, cậu cứ gọi mình là Len cũng được, mình là công chúa vương quốc âm nhạc, vừa rồi cảm ơn cậu, tên cậu là gì?"

"Tên mình? Tên mình..."

Nó ngơ ngác, chính nó cũng không biết tên mình là gì. Nó nhìn ngó quanh quẩn, nhìn xuống chiếc vòng đá có khắc vài chữ cổ trên tay. Nó cũng khá ngạc nhiên vì bản thân đọc được dòng chữ cổ ấy, miệng nói nhỏ

"Mari... Mariol"

"Mariol? Cái tên dễ thương đấy! Mình gọi cậu là Mari thôi cho ngắn gọn nhé!"

Allen nghĩ cô gái tên Mariol này thật kì lạ, hỏi cái gì cũng không biết, không biết vì sao mình lại ở trên mỏm đá đấy, không biết vì sao mình có sức mạnh đấy, đến xuất thân cũng không biết. Nhưng ánh mắt Mari lại rất trong trẻo, không hề có một nét nói dối.

Hôm nay là ngày lễ Hoàng Gia của vương quốc Allen, nhưng cô lại kháng lệnh vua cha để không tham dự bữa tiệc. Lại còn làm bị thương cả đám hộ vệ nữa, chắc phải quay lại cung điện thôi chứ không sẽ bị vua cha phạt nặng mất. Còn Mari, Allen không thể để cô ấy ở lại đây được, nên đành đưa về cùng tham sự bữa tiệc...

""Giới thiệu với cậu Hoàng tử hắc ám - Roy! ""