Chương 3: Tôi có thể mời em nhảy một bài không thưa quý cô?

"Giới thiệu với cậu Hoàng tử hắc ám- Roy!"

Sở dĩ gọi như vậy là vì cha hắn là Đức vua vương quốc Heliza, còn cái tên "hắc ám" bởi hắn có tính tình kì quái, khó gần, và đặc biệt hắn rất mạnh. Ở Magic world thì mỗi fairy hoặc pháp sư đều có những năng lực đặc biệt mà người khác không có, hắn là một pháp sư với khả năng sao chép ma pháp. Đây là một năng lực bẩm sinh rất hiếm gặp, chỉ cần thu thập đủ thông tin thì pháp sư sẽ sao chép được đòn tấn công và phòng thủ của đối phương với sức mạnh tương đương hoặc có thể hơn thế nữa.

Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, ma pháp càng mạnh thì càng gia tăng áp lực cho pháp sư, nên rất dễ mất kiểm soát có thể gây mất mạng. Và hắn là kẻ may mắn được thừa hưởng siêu năng lực ấy, vì vậy dù mới là học sinh năm hai nhưng hắn đã được trao danh hiệu là học trưởng, thường xuyên nằm trong ban cố vấn phép thuật của trường...

Hắn lướt qua một lượt cô gái trước mặt, nhìn nó đơn thuần giản dị như vậy mà lại toát ra lượng ma pháp rất lớn. Kể cả một tên dày dặn kinh nghiệm như hắn cũng chưa chắc dám sao chép lượng pháp thuật này. Quan trọng hơn, cô ta còn quá trẻ để sở hữu dòng năng lượng mất kiểm soát như thế. Cô gái này rốt cuộc là ai?

"Còn đây là Brown, họ là bạn thân" _ Allen niềm nở giới thiệu

"Còn bây giờ cậu theo mình vào kia thay đồ để chuẩn bị cho bữa tiệc"

Vừa nói Allen vừa kéo tay nó vào trong cung điện.

Nó nhìn xung quanh bằng ánh mắt lạ lẫm, đẹp thật đấy. Trần nhà thì treo cơ man là l*иg đèn (ý nó là đèn trần), sàn nhà được dát toàn đá phỉ thuý, đẹp đến nỗi nó chẳng nỡ dẫm lên nữa, đồ đạc trong cung điện không vàng thì bạc, lấp lánh đến loá cả mắt.

Allen kéo mà nó cứ đi chậm lại để ngắm nghía, một đoạn thì nó dừng lại hẳn luôn, ánh mắt nhìn trân trân vào chiếc vòng cổ bằng ngọc trai của nữ khách mời. Len dò hỏi:

"Cậu thích nó hả?"

Nó gật đầu cái rụp

"Đi vào đây, mình có nhiều lắm"

Len dẫn nó vào phòng, nói là phòng cho mộc mạc thôi chứ cái phòng của công chúa cũng to đến mấy chục mét vuông. Len lấy từng cái đầm ướm lên người nó, chà, cái nào cũng hợp mới chết. Đột nhiên nó hỏi:

"Len thích Brown phải không?"

"Sao cậu biết?"

"Mắt cậu"

Len thích Brown, đến Brown còn không biết, thế mà Mari lại biết. Cô gái này có phải kì lạ quá đi rồi, lại còn nhìn thấy được nội tâm của người khác...

"Anh chàng Roy đó hơi đáng sợ"_ Nó nhận xét

"Sao thế?"

"Mình không thấy gì trong mắt anh ta hết"

Vẻ lãnh khốc ấy không cho nó xíu thiện cảm nào cả, nội tâm Roy cực kì phức tạp, không hề dễ dàng thâm nhập, anh ta như đang che dấu điều gì đó.

"Cậu thay đồ đi rồi mình làm tóc cho"_ Len cắt đứt mạch suy nghĩ của nó

Ngoài sảnh

"Thưa các quý ông, quý bà, cảm ơn các vị đã bớt chút thời gian đến tham dự bữa tiệc Hoàng gia của vương quốc tôi. Để tỏ lòng quý mến của mình, tôi xin tuyên bố buổi tiệc bắt đầu"

Nó cùng Len bước ra trong sự ngỡ ngàng của tất cả khách mời. Cô bé mặt lem nhem hồi nãy như lột xác không thua kém bất cứ cô tiểu thư quyền quý nào. Gương mặt thanh tú, đôi mắt xanh ngọc bích như lấp lánh trong đêm, chiếc váy cầu kì nhưng rất hợp với khí chất của nó. Phải chăng bầu trời đêm nay sinh ra dành cho nó, ánh trăng lấp lánh phả lên hạt cườm trên lễ phục khiến nó thêm lộng lẫy. Bước chân còn vụng về nhưng lại rất dễ thương.

Hắn cũng khá bất ngờ, không thể phủ nhận được sự yêu kiều toát ra từ người cô bé. Hắn tiến đến gần bậc thang, chìa tay phải ra trước mặt nó, nó cũng biết ý đặt tay lên. Hắn ghé sát tai nó thì thầm, để lộ chiếc răng nanh trắng sứ:

""Tôi có thể mời em nhảy một bài không thưa quý cô?"