Chương 4

“Nghe nói anh nó chỉ là con nuôi thôi, trước kia ở cô nhi viện.”

“Ê mày, anh nó bị thần kinh đấy. Tao thấy anh nó học trong trường dành cho những đứa tâm thần đó mày.”

“Xem cái cách thằng Gia Bách nói chuyện với anh nó kìa, buồn cười quá.”

“Ê thằng kia, đi về lớp của mày đi, ở đây không ai chào đón mày đâu nhá.”

Hàng loạt những lời nói cay nghiệt vang lên như lưỡi dao đâm thẳng vào tim của Hữu An. Dần dần rỉ máu.

Gia Bách hoảng hốt đứng bật dậy, không thèm để ý tới gương mặt đang xám lại của thầy giáo, lật đổ bàn mà đi tới chỗ những đứa vừa thốt ra những lời nói ác độc kia.

Hình ảnh một Gia Bách bé nhỏ đáng yêu trong lòng Hữu An giờ đã hóa thành một Gia Bách mạnh mẽ, nhưng cũng không hoàn toàn là tốt. Hữu An dù rất đau đớn, nhưng gương mặt không hề chuyển biểu cảm gì, duy chỉ có đôi mắt là ra hiệu cho Gia Bách bình tĩnh.

"Gia Bách à, bình tĩnh lại đi em.”

Gia Bách bối rối phản ứng lại.

"Nhưng chúng nói xấu anh.”

“Anh không quan tâm về những lời nói đó. Quay lại mà học đi. Anh đợi.”

Gia Bách bất đắc dĩ quay trở lại, nhặt sách vở đặt lại lên bàn, không quên ném cho những đứa kia ánh mắt đe dọa. Hữu An không đứng ở đó nữa, tiến tới ngồi vào chiếc ghế đá dưới tán cây cổ thụ râm mát trong vườn.

Trời trở tối nhanh hơn và gió cũng lạnh hơn một chút. Mười lăm phút sau, tiếng chuông vang lên, đã tới giờ tan học.

“Anh Hữu An! Anh Hữu An!”

Từ đằng xa, Gia Bách vội vã chạy lại. Hữu An đứng dậy chào cậu bằng một nụ cười.

“Anh ơi, em xin lỗi.”

Hữu An cười hiền hòa, vuốt nhẹ mái tóc của Gia Bách, rồi nắm tay cậu. Hai anh em lại vui vẻ về nhà.

Kể từ hôm đó, Hữu An sau giờ học vẫn tới đợi Gia Bách, nhưng tuyệt nhiên chỉ đứng từ xa mà nhìn vào cho tới khi chuông reo hết tiết.

Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, cho tới khi Hữu An 15 tuổi, Gia Bách vừa bước sang tuổi 13...

Có lần Hữu An để quên thuốc ở nhà. Ban đêm anh phát bệnh co giật khiến mẹ nuôi và Gia Bách lo lắng tới khóc nấc lên, cơn đau cứ kéo tới hành hạ nhưng anh vẫn tự chủ kìm nén tin mà không ca thán một tiếng nào.

Kể từ đó, lúc nào chuẩn bị thấy có triệu chứng, anh lại lẻn xuống nhà tắm tầng một mà phát bệnh một mình trong đó, sau đó ngất luôn trong đó. Phải cho tới khi Gia Bách lo lắng xuống tìm đánh thức anh, anh mới nói, buồn ngủ quá mà ngủ quên luôn ở đây đó mà.

Cứ như thế ngày qua ngày mà không bị phát hiện. Trong lòng vẫn luôn có chút lo sợ, nhưng anh thà bí mật phát bệnh còn hơn là để những người mình yêu thương phải lo lắng cho mình.

Nhưng không hiểu sao, khi bước sang tuổi 15, bệnh của Hữu An đột nhiên sinh nặng.

Những cơn co giật diễn ra nhiều hơn, Hữu An dĩ nhiên chẳng thể giấu giếm được nữa. Ý thức cũng kém hẳn đi, khiến anh không đủ khả năng để tiếp tục đi học.

Hữu An ở nhà, hằng ngày cứ chui trong phòng đợi đến giờ Gia Bách tan học là hộc tốc đi đón. Mẹ nuôi thương anh, chỉ sợ nhỡ rằng anh lại phát bệnh giữa đường nên luôn đi cùng, vì bà chẳng thể nào ngăn nổi tình yêu thương mà Hữu An dành cho em trai của anh.

Hữu An vẫn tới trường ngồi đợi Gia Bách, ngồi cùng mẹ dưới tán cây cổ thụ to nhìn vào trong lớp học.

Ánh mắt Hữu An trước giờ kiên định giờ đã nhuốm lên một chút ngây ngốc không đáng có, ý thức mơ hồ của anh cũng khiến anh đôi lúc gặp khó khăn.

Nhưng anh luôn nhận ra đứa em trai bé nhỏ Gia Bách đã cùng anh khôn lớn. Vốn dĩ không nói nhiều, giờ đây bệnh nặng thêm, Hữu An dường như chẳng còn khả năng nói được nữa. Cố gắng lắm, anh cũng chỉ có thể cố gắng mà nói ra một vài từ.

“Mẹ ơi... Lâu quá.”

Hôm nay không hiểu sao tiếng chuông báo tan học lại muộn hơn bình thường. Đã quá mười phút mà vẫn không thấy chuông reo.

Hữu An sốt ruột hỏi mẹ. Mẹ nuôi cũng hơi mất kiên nhẫn, quay sang dặn: “Hữu An ngoan ở đây đợi mẹ, để mẹ đi hỏi bác bảo vệ xem sao nha.”