Chương 5

Hữu An ngoan ngoãn gật đầu, dáng người to lớn ngồi lặng im chờ đợi trên ghế đá. Gió Đông về lạnh hơn, tán cây cổ thụ đằng sau cũng khẳng khiu trơ trụi lá. Hữu An nhìn Gia Bách đang ngồi học, thấy dáng vẻ chăm chú chuẩn mực của cậu thật đáng ngưỡng mộ. Hữu An bỗng nhớ tới những ngày còn đi học của mình.

Chuông tan học reo, mẹ nuôi từ xa vội vã chạy về. Đằng trước cũng thấy qua cửa sổ Gia Bách đang phóng như bay ra ngoài lớp học.

“Bác bảo vệ bị ốm ngủ quên mất quên không đánh chuông. Tội đám

học sinh phải học mệt hơn ngày thường.” Mẹ nuôi vừa thở hồng hộc vừa nói.

Mẹ nuôi dịu dàng xoa xoa đầu anh, khuôn mặt ánh lên nét cười.

“Mẹ ơi! Anh ơi! Mẹ với anh phải ngồi đợi lâu lắm không?”

Hữu An quay ra nhìn mẹ, Gia Bách từ đằng xa chạy lại, không quên rít lên cằn nhằn: “Phải cho bác bảo vệ nghỉ việc.”

Hữu An quay ra quàng cổ Gia Bách cười. Hai đứa nhỏ xúm xít vào vũ, nói năng đủ thứ. Mà toàn nghe thấy tiếng nói chuyện của Gia Bách mà thôi. Hữu An chỉ đi bên cạnh và cười to, hiếm khi nghe được tiếng ư cười tự nhiên như thể của đứa con trai lớn.

Có lẽ do căn bệnh tâm thần quái ác đã khiến cho Hữu An trở nên ngây ngô hơn, vô tư và hồn nhiên như một đứa trẻ lên ba hiếu động. Giữa đường phố lớn tấp nập, hai đứa con trai bá vai nhau, vừa đi vừa nhảy trở về nhà.

Với Hữu An, Gia Bách là một đứa em trai ngoan và đáng yêu mà anh thương hết mực. Khi mà bây giờ, bệnh của Hữu An ngày càng nặng, thì vị trí của Gia Bách trong tim anh vẫn không hề thay đổi.

Không có Gia Bách sẽ thật buồn. Không có Gia Bách thì sẽ thật cô đơn.

Ý thức của Hữu An dần mất đi, tình yêu gần như ruột thịt mà anh dành cho em trai của mình vẫn tồn tại. Dù đôi lúc Hữu An ngây ngốc suy nghĩ đó được gọi tên là tình cảm gì, thì anh vẫn luôn yêu và làm hết sức mình tạo nên những niềm vui cho cậu em bé nhỏ.

Sinh nhật Gia Bách, Hữu An gấp một chiếc máy bay giấy màu xanh tặng cho cậu.

Cả Hữu An và cậu đều có mong ước có thể bay lên bầu trời, khám phá những đám mây, hứng lấy những giọt mưa hay chu du ở trong tâm bão. Những suy nghĩ vô tư và hồn nhiên ấy của - những đứa trẻ đã giúp cho chúng trở nên gần nhau hơn, và Gia Bách đã nghĩ rằng lớn lên, cậu sẽ không lấy vợ mà sống cùng với anh trai cậu suốt đời.

Vì cậu rất thương anh, và vì căn bệnh của anh, cậu muốn anh an toàn. Cậu sẽ đấu tranh với cả thế giới này để khiến anh không bị tổn thương, để khiến anh cảm thấy an tâm rằng thế giới này luôn chào đón anh, rằng anh là một món quà tuyệt vời của tạo hóa.

Sinh nhật đó, giữa ánh nến lung linh cùng khuôn mặt hạnh phúc của mẹ và mong đợi của Hữu An, Gia Bách đan hai tay vào nhau cầu nguyện.

"Con cầu xin Chúa, con cầu nguyện cho anh trai của con sẽ sớm khỏi bệnh. Con cầu cho anh ấy được mạnh khỏe.”

“Con cầu cho anh ấy được hạnh phúc.”

“Xin Chúa, hãy để cho gia đình con được sống bên nhau suốt đời.”

Hữu An dù hay phát bệnh hơn trước, nhận thức kém hơn nhưng trong anh vẫn luôn có một niềm tin vào một tương lai tìm lại được gia đình. Anh đã nghĩ sau khi tìm lại được mẹ và cha ruột thì sẽ đền đáp công ơn sinh thành của họ, sau đó thì sẽ quay trở lại sống với mẹ nuôi và em trai Gia Bách.

Sau bao năm tháng sống cùng nhau, Hữu An nhận thấy đây đối với anh mới chính là gia đình thực sự. Anh không chắc sau khi anh tìm lại được cha mẹ thật của mình, thì họ có chấp nhận anh lại một lần nữa - đứa con mà họ đã ruồng bỏ trước đây hay không.

Câu trả lời bỏ lửng khiến anh phải suy nghĩ trong nhiều đêm, nhưng những suy nghĩ đó không thể đến hồi kết khi mà ý thức của anh không đủ khả năng tư duy cao và cứ dần chìm vào giấc ngủ.