Chương 17: Đường Về

“Nói cách khác, hôm qua khi tôi đến, thi thể của Noãn Tỷ vẫn còn ở trong phòng ngủ.”

"Đúng vậy, ở ngay sau cửa." Nói tới đây, Trần Hiểu Manh dừng lại, cười lạnh nhìn chằm chằm Giang Thành, "Nếu như ngày hôm qua ngươi đi thêm mấy bước, cái yêu ma kia cũng sẽ kéo thi thể của ngươi tới đây."

Giang Thành không để ý đến cô, tiếp tục hỏi: "Thi thể của Noãn Tỷ bây giờ ở đâu?"

Trần Hiểu Manh đứng dậy đi về phía cửa, Giang Thành lập tức theo sau, giữ khoảng cách chưa đến một mét.

"Cửa còn chưa mở, ta chạy không thoát." Trần Hiểu Manh cười lạnh nói.

Giang Thành vừa theo sát nàng vừa lắc đầu nói: “Cô đừng hiểu lầm, chỉ là ở gần cô ta cảm thấy an toàn hơn mà thôi.”

Trần Hiểu Manh bị nghẹn 1 miệng chỉ có thể đơn giản là phớt lờ hắn đi đến bức tường, rồi lần mò và nhấn một cái nút cảnh tượng trong phòng đột nhiên trở nên rõ ràng.

Đèn trên cao bật sáng.

Gần như cùng lúc đó, đôi mắt của Bàng Tử gần như lồi ra khỏi hốc mắt khi hắn nhìn thấy căn phòng được trang trí như một thánh đường.

Trên tường treo một cây thánh giá rất lớn, Noãn Tỷ bị trói ngược vào cây thánh giá, khuôn mặt méo mó, rõ ràng là đã chết.

Nếu nhìn kỹ, toàn bộ cây thánh giá cũng bị lộn ngược giống như Noãn Tỷ.

Xung quanh là các loại dụng cụ tra tấn, hình dáng đơn giản và đẫm máu, khá giống thời trung cổ, và hầu hết chúng đều dính đầy những vết máu gớm ghiếc.

Đây là một phòng tra tấn.

“Thánh giá tượng trưng cho Chúa, còn cây thánh giá lộn ngược là biểu tượng của ma quỷ.” Giang Thành nhìn chằm chằm từng dụng cụ tra tấn một cách vô cảm, “Xem ra gia đình này là tín đồ của ma quỷ.”

Bàng Tử bị cảnh này làm cho giật mình, Trần Hiểu Manh lại rất hứng thú nhìn Giang Thành, "Ngươi tựa hồ đã sớm đoán được rồi."

Việc bố trí ở đây không thể làm được chỉ trong thời gian ngắn, vì vậy chủ nhân của những dụng cụ tra tấn này sẽ chỉ là chủ nhân của biệt thự, chứ không phải hai kẻ ngoại đạo tội nghiệp kia.

Sau khi tỉnh táo lại, Bàng Tử lập tức nhìn Giang Thành, "Thì ra... hung thủ thực sự là gia đình trong biệt thự, còn hai người đàn ông kia..."

Giang Thành gật đầu, "Vừa rồi không phải là đã được gặp qua sao?"

Trong đầu như có một tia chớp xẹt qua, Bàng Tử đột nhiên ý thức được cái gì, run giọng nói: "Là xe buýt tới đón chúng ta! Nam tài xế, mẹ của cậu bé trai, cô gái bán vé ăn mặc như con trai, cô gái trong cặp đôi kia...họ là gia đình! Họ là chủ nhân của biệt thự này!"

“Đúng vậy,” Trần Hiểu Manh nhún vai, “và người đàn ông trong cặp đôi, cậu con trai lớn trong hai mẹ con, là nạn nhân bị gia đình này giam cầm và bạo hành.”

Bàng Tử nhớ lại tất cả những hiện tượng bất thường xảy ra với hai mẹ con trên đường đến đây, chẳng hạn như người con trai trong cặp đôi luôn bịt mắt và bất động, còn cậu bé trai tuy được mẹ đưa ra ngoài chơi nhưng lại có ánh mắt sợ hãi và không nói gì trong suốt quá trình. Không sai, hóa ra là ... hóa ra là như vậy.

Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian.

Nữ quỷ gϊếŧ người hoàn toàn không phải để trả thù, ả chỉ là tiếp tục việc ác ả đã làm khi còn sống, những thứ đã khắc cốt ghi tâm này dù thế nào cũng không thể thay đổi.

“Ngươi biết chân tướng từ khi nào?” Giang Thành nhìn Trần Hiểu Manh nói.

“Sau khi con quỷ đó gϊếŧ Noãn Tỷ, bức ảnh chúng ta tìm thấy trên tường trước đó đột nhiên trở nên rõ ràng,” cô vừa nói vừa lấy ra một bức ảnh, khung ảnh bằng gỗ đã biến mất, chắc hẳn phải vất vả lắm mới gỡ được.

Giang Thành tiếp nhận ảnh chụp, là ảnh chụp tập thể của một gia đình bốn người trong biệt thự, khuôn mặt nào cũng phù hợp với gương mặt trong đầu Giang Thành, bối cảnh là phòng tra tấn.

Có hai người đàn ông đang nằm ở một bên bức ảnh, một người nằm kế một người, cả hai đều bị xiềng xích, bởi vì cúi đầu xuống nên không nhìn rõ mặt, nhưng quần áo họ mặc lại giống hệt như hai người con trai trên xe buýt.

“Cho nên… điều cấm kỵ lần này là cải trang.” Giang Thành nhìn sắc mặt Trần Hiểu Manh, “Bởi vì ma quỷ trước khi còn sống đều dùng cải trang để dụ nạn nhân vào biệt thự, cho nên ngay cả sau khi chết, ma quỷ vẫn tiếp tục có đặc điểm này.”

"Phạm Lực và những người khác đã bị gϊếŧ bởi vì họ không nhìn thấu lớp ngụy trang của con ma," Giang Thành tiếp tục.

Trần Hiểu Manh nhún vai, "Đúng vậy.”

Vị trí cửa bắt đầu phát ra ánh sáng yếu ớt, cả không gian bắt đầu run rẩy.

Cửa sắp mở.

“Vì sao muốn gạt chúng ta, việc này đối với ngươi có chỗ nào tốt?” Giang Thành ổn định thân mình, nắm chặt thời gian hỏi ra vấn đề cuối cùng.

Trần Hiểu Manh rõ ràng đã quen với sự rung chuyển sau khi cánh cửa mở ra, trong khi Bàng Tử vẫn đang chống đỡ bức tường để ngăn hắn ngã xuống, cô đã chạy đến cánh cửa sắt.

Cánh cửa sắt được mở ra hoàn toàn, phía sau cánh cửa là một làn sương xám.

Trần Hiểu Manh quay đầu lại, lẳng lạng nhìn Giang Thành 2 giây rồi nói: “Không có chỗ tốt, ta thích.”

Giang Thành vươn tay muốn chụp lấy cô nhưng đã chậm một bước, Trần Hiểu Manh đã bước vào cánh cửa sắt rồi biến mất trong sương mù phía sau cửa.

Giang Thành quay đầu nhìn Bàng Tử ở sau lưng, cũng bước vào trong sương mù.

Sau một trận cảm giác choáng váng kỳ dị, thân thể Giang Thành khựng lại, giống như giẫm phải một mặt đất bằng phẳng cứng rắn.

Hắn cúi đầu, nhờ ánh sáng yếu ớt hắn đã nhìn rõ sàn gỗ dưới chân.

Mọi thứ xung quanh đều trở nên quen thuộc.

Hắn hít một hơi thật sâu, thực sự đã quay trở lại phòng tâm lý của mình.

Ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm, chỉ có một chút ánh trăng lọt vào, hết thảy vẫn y nguyên như lúc hắn rời đi. Hắn thò tay vào túi lấy ra một thứ có đường nét hơi thô, dưới ánh trăng mỏng manh có thể nhận ra đó là một tờ giấy được gấp làm đôi nhiều lần.

Hắn đang chậm rãi mở tờ giấy ra, thì đột nhiên cơ thể hắn khựng lại, có một bàn tay lặng lẽ đặt lên vai phải của anh.

Người đàn ông đang phục kích phía sau hắn, như thể đã sớm biết rằng hắn sẽ quay lại từ đây.

Giang Thành chậm rãi giơ hai tay lên, "Ngăn ẩn trong ngăn kéo thứ ba bên trái bàn làm việc có 20.000 tệ, ngăn kéo có khóa, chìa khóa nằm trong chiếc cốc cà phê thứ hai trong phòng bếp."

Phía sau không có tiếng động, hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Chỉ có bao nhiêu đó tiền thôi, nếu muốn cướp những thứ khác, ta đề nghị lên lầu, nhưng không có giường, chỉ có đệm, người tạm chấp nhận một chút."

Một lúc sau, hai tay đỡ vai của hắn run lên, một giọng nói vang lên: "Huynh đệ, chỗ ngươi ở thật tốt a!"

Giang Thành nghe thấy tiếng nói, liền dùng tay trái chộp lấy bàn tay đang đặt trên vai hắn, xoay người đồng thời vặn người, ấn một thân hình mập mạp vào tường.

"Ca ca! Ca ca!"

Bàng Tử hét lên đau đớn khi bị đập vào tường.

Giang Thành nhận ra là Bàng Tử ở trong Mộng Giới, lạnh lùng nói: “Sao ngươi lại ở đây?”

Hắn nhanh chóng liếc nhìn về phía sau, nơi lẽ ra phải là cánh cửa, nhưng giờ chỉ còn lại một bức tường bình thường.

Theo Phạm Lực, nếu nhiệm vụ có thể được hoàn thành khi còn sống thì những người sống sẽ quay trở lại điểm xuất phát của thế giới thực.

Nhưng......... Đây rõ ràng không phải là nhà của Bàng Tử.

Cánh tay phải của Bàng Tử kêu răng rắc sắp bị vặn vẹo, hắn vội vàng giải thích: “Trước khi bước vào cánh cửa kia, ta chỉ nghĩ rằng nếu có thể đi cùng với ngươi ở cùng một chỗ thì tốt biết mấy. Kết quả ta vừa bước ra tới thì nhìn thấy người đứng quay lưng ở trước mặt, có lẽ chúng ta là định mệnh a….."

Nhưng Bàng Tử còn chưa nói xong, đã bị Giang Thành cắt ngang nói: "Đừng nói nhảm nữa, ngươi là muốn đi cùng với ta trong Mộng Giới đúng không?”