Chương 18: Tờ Báo

Có lẽ trong lòng Bàng Tử cũng hiểu rõ, chỉ có lần này do gặp được Giang Thành dẫn hắn đi, hắn mới có thể sống sót nhiệm vụ, lần sau có lẽ sẽ không may mắn như vậy.

Bàng Tử bị vạch trần trông có vẻ xấu hổ, Giang Thành vội vàng lục soát hắn, nhưng không phát hiện ra gì đặc biệt bèn để hắn đi, đồng thời bật lên bóng đèn ở phía trên đầu hắn.

Bàng Tử đang dựa vào tường, xoa xoa cánh tay nhìn vào phòng làm việc của Giang Thành.

"Huynh đệ, " Bàng Tử vươn cổ, nhìn thấy trên bàn có mấy cuốn bệnh án, ngẩng đầu nhìn Giang Thành, hỏi: "Ngươi có phải là... bác sĩ không?"

"Ừm."

"Chữa trị gì vậy?"

Giang Thành đi tới trước bàn làm việc, ngồi xuống, ngẩng đầu nói: "Giải quyết các loại bất mãn."

Bàng Tử nuốt nước bọt tựa hồ còn muốn nói gì nữa, nhưng lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại, dựa theo yêu cầu của Giang Thành mà ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện.

Ghế sô pha trông khá cũ kỹ, da ở tay vịn đã bị nứt và bong tróc, mặt còn lại dường như có thể gập xuống trở thành một cái giường.

Đôi khi Giang Thành sẽ ra hiệu cho những bệnh nhân đến khám bệnh nằm xuống đây, hướng dẫn họ thư giãn.

Qua hỏi han mới biết được Bàng Tử tên là Vương Phú Quý, mấy năm nay hắn làm đủ thứ nghề, công việc gần đây nhất là tài xế xe tải đường dài.

Nhưng vì một số lý do, hắn đã từ chức và nghỉ việc, nhà hắn ở tại thành phố N cách khá xa Vinh Thành.

Bàng Tử nói rằng hắn cũng là lần đầu tiên bước vào thế giới ác mộng.

Giang Thành hỏi ngược lại tại sao hắn ăn mặc chỉnh tề như vậy, còn biết mang theo ô, đây không phải cách người bình thường ăn mặc khi đi ngủ.

Bàng Tử gãi đầu bối rối giải thích rằng hắn đã cãi nhau to với ông chủ vì bị cắt xén tiền lương, sau đó bị đuổi khỏi ký túc xá nhân viên, hắn lại không có tiền để ở khách sạn, vì vậy hắn đã tìm một công viên nhỏ để đối phó tới rạng sáng, nhưng không ngờ …

Giang Thành biết hắn muốn nói chính là không ngờ tới vừa ngủ say liền đi tới cái địa phương quỷ dị kia.

“Cũng là đi qua một cánh cửa à?”

“Đúng vậy,” Bàng Tử gật đầu, sắc mặt dần trở nên khó coi, “Cánh cửa đó ở trên một bức tường trong công viên, nhưng tôi nhớ là ở đó không có cửa. "

Tương tự như kinh nghiệm của Giang Thành, dường như tất cả những người đến với thế giới giấc mơ đều đi qua một cánh cửa hoàn toàn không hề tồn tại. Chỉ có vị trí của cánh cửa là khác nhau.

Giang Thành quay đầu nhìn thời gian, đã là sáng sớm.

Hắn quay đầu lại, rất trịnh trọng nói với Bàng Tử: "Người có thể ở đây đến bình minh, nhưng sau khi trời sáng ngươi nhất định phải rời đi.”

Bàng Tử trông mong nhìn Giang Thành.

Nhưng Giang Thành căn bản không có ý định thay đổi, nói xong liền không để ý đến Bàng Tử. Ngồi ở trên ghế, từ trong túi lấy ra một tờ giấy đã gấp làm đôi nhiều lần.

Trải ra và đặt phẳng trên bàn.

Bàng Tử bắt đầu rướn cổ lên nhìn, sau đó không nhịn được lách người qua nhìn.

Đó là một tờ báo giấy đã hơi ố vàng, phần lớn chỗ đã nhòe đi, bị Giang Thành lật ra mặt sau in rõ ràng một hàng chữ to ở chỗ dễ thấy: Vụ án gϊếŧ người trong biệt thự đã được phá, gia đình sát nhân rơi xuống sông chết hết.

Bên dưới là chi tiết vụ việc được tiết lộ cặn kẽ.

Vợ chồng chủ nhân và hai cô con gái của biệt thự này là tín đồ dị giáo. Ông chủ lái một chiếc xe khách cải trang thành xe buýt du lịch để lừa những nạn nhân nhẹ dạ cả tin đến biệt thự trong rừng của họ. Một cô con gái giả làm hướng dẫn viên du lịch, còn cô con gái kia phụ trách lên mạng đăng bài câu cá, bà chủ lo liệu tình hình chung.

Chúng giam những nạn nhân bị dẫn dụ vào biệt thự rồi tra tấn, hành hạ. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi công an các địa phương đã nhận được nhiều tin báo mất tích.

Trong đó có một cặp anh em sinh đôi.

Cuối cùng, cảnh sát đã tìm ra căn biệt thự ẩn mình trong khu rừng rậm bằng cách tóm tắt quỹ đạo di chuyển của những người mất tích, nhưng với khứu giác nhạy bén thì bọn tội phạm đã trốn thoát trước và mang theo ba nạn nhân.

Nửa đêm, chúng lái xe buýt theo một con đường vắng và nhanh chóng bỏ chạy, nhưng do đêm qua có mưa lớn nên một phần đường bị cuốn trôi, chiếc xe buýt phóng quá nhanh không kịp né tránh, lao từ trên bờ xuống con sông gần đó.

Khi được tìm thấy, gia đình tội phạm gồm 4 người và 3 nạn nhân đều đã bị chết đuối.

Có vẻ như đây là tư liệu về bối cảnh trước đây của nhiệm vụ, cũng có thể nói là chân tướng của câu chuyện.

Nhưng điều thực sự thu hút Giang Thành không chỉ là những bức ảnh này, mà là những bức ảnh tiếp theo cho thấy thi thể của một người chết đuối lẽ ra phải được công bố theo yêu cầu của cảnh sát.

Ý nghĩa gần đúng của văn bản kèm theo bên dưới là tạm thời chưa thể xác định được danh tính của xác chết này, mong ai biết thông tin nhân thân của người chết có thể liên hệ với cảnh sát.

Từ những bức ảnh chụp, người quá cố có dáng người cao lớn, cường tráng, khuôn mặt bị nhòe, có vẻ như đã qua xử lý ở một mức độ nào đó, trên thân trên chiếc áo khoác da có ve áo màu đen rất dễ thấy, bên cạnh đó đằng sau còn có một số bức ảnh chụp đồ đạc của người quá cố.

Bàng Tử nhìn xuống từng chút một, cho đến khi nhìn thấy một chiếc đồng hồ bỏ túi, hắn sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên trở nên kích động, "Bác sĩ, đây là. . . "

Giang Thành không cho hắn cơ hội nói tiếp, ngắt lời nói: “Có vẻ như là Phạm Lực.”

Ngày trên báo là ngày 1 tháng 6 năm 2006, có nghĩa là vụ án này đã xảy ra 14 năm trước và Phạm Lực ......thời gian và không gian thuộc về quá khứ.

Không có gì ngạc nhiên khi cảnh sát không thể tìm thấy bất kỳ thông tin liên quan nào về hắn.

"Cho nên. . . Mỗi một cái thế giới ác mộng đều thật sự tồn tại, cánh cửa kia chính là đưa chúng ta trở về quá khứ, trải qua những chuyện đã từng xảy ra?" Bàng Tử kinh ngạc hỏi.

Giang Thành suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có thể, nhưng cũng không phải không có cá biệt, cho tới nay chúng ta mới chỉ trải qua một cơn ác mộng, hiện tại kết luận cũng quá vội vàng."

“Còn có một điểm ngươi nói không chính xác.” Giang Thành thu hồi tờ báo gấp lại, nhìn Bàng Tử nói:“Cho dù cánh cửa kia thật sự đưa chúng ta trở về quá khứ, chúng ta lại trải qua những bi kịch của nạn nhân đã trải qua, hay lại là một cơn ác mộng khác.”

Bàng Tử suy nghĩ một chút, phát hiện Giang Thành nói không sai, dựa trên việc người làm nhiêm vụ trước giờ đều gọi nơi này là thế giới ác mộng thì có thể thấy được thế giới kia kinh khủng như thế nào, chắc hẳn mỗi lần đều đối mặt với nguy cơ sinh tử.

Noãn tỷ và Phạm Lực rõ ràng đã từng hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ, nhưng họ vẫn chết thảm trong tay lệ quỷ.

"Bác sĩ, " Bàng Tử đôi môi run rẩy nói, "Ngươi còn nhớ rõ trong biệt thự lúc quỷ xuất hiện mọi nơi đều là nước đọng không?"

Giang Thành gật đầu, "Bởi vì gia tộc tàn ác kia cả một nhà đều chết chìm, cho nên bọn họ cho dù có thành quỷ cũng sẽ giữ lạimột điểm đặc thù này. "

Bàng Tử nhàn nhạt gật đầu, sau đó như sực nhớ ra điều gì, trừng hai mắt trợn tròn nhìn tờ báo Giang Thành đang cầm trên tay.

Chú ý tới vẻ mặt cảnh giác của Giang Thành, Bàng Tử vội vàng giải thích: “Bác sĩ đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn biết anh từ nơi nào có được tờ báo này."

Giang Thành liền mở miệng trả lời, "Trần Hiểu Manh đưa cho ta.”

“Cô ấy?” Bàng Tử lộ vẻ nghi hoặc, tiếp tục nói: “Bác sĩ, mặc dù tôi không thông minh như anh, nhưng tôi cũng không ngu ngốc, nếu cô ấy thật sự không cần thứ này, cô ấy dù có phải đốt nó cũng không có khả năng đưa cho anh.”