Chương 19: Hội chứng Stockholm

Giang Thành giả vờ giả vịt thở dài: “Lúc đầu ta cũng không hiểu, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ấy có thể mắc hội chứng Stockholm nhẹ, thường được gọi là hội chứng khi con tin bắt đầu nảy sinh tình cảm với kẻ đã bắt cóc mình, cho nên ta nghĩ…”

Bàng Tử hồi hộp trong lòng hỏi, "Ngươi nghĩ thế nào?"

“Ta nghĩ cô ấy có thể có tình cảm với ta.” Giang Thành bất đắc dĩ nói.

Bàng Tử: “……”

Giang Thành đợi một lúc, phát hiện Bàng Tử không nói chuyện liền quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Sao ngươi không nói gì?"

Bàng Tử hít sâu một hơi, "Chờ ta hút điếu thuốc bình tĩnh lại một chút.”

Ngay tại lúc Giang Thành phấn khởi muốn phân tích cùng với Bàng Tử rằng tình cảm Trần Hiểu Manh dành cho mình không đơn thuần chỉ vì vẻ ngoài điển trai thì bụng của hắn vô tình kêu lên một tiếng "ùng ục".

Bàng Tử lấy lại tinh thần ngay lập tức và hỏi Giang Thành rằng có phải đói hay không để hắn đi làm một ít thức ăn.

Giang Thành nhớ tới kỹ năng nấu nướng của Bàng Tử lúc làm nhiệm vụ liền gật gật đầu, chỉ chỉ phương hướng phòng bếp, Bàng Tử nhanh như chớp chạy đi như đang lẩn trốn.

Lưu lại một mình Giang Thành một bụng chữ vẫn chưa nói được thỏa mãn.

Nghe nói bác sĩ tâm thần bình thường tâm thần sẽ không bình thường, Bàng Tử bây giờ cuối cùng cũng tin.

Giang Thành rất ít nấu ăn, chất đống trong tủ lạnh chủ yếu là đồ ăn đông lạnh, trong góc còn có một thùng mì ăn liền Khang Sư Phụ được mua lúc siêu thị có đợt giảm giá.

Bàng Tử giày vò nửa tiếng đồng hồ mới làm ra được hai món ăn.

Không có món chính, hắn lại xé thêm mấy bịch mì ăn liền xào lên, khi thức ăn được dọn hết lên bàn thì Giang Thành đã hùng hục tự mình ăn hết hơn một nửa.

"Bác sĩ,” Bàng Tử húp một ngụm mì, đặt bát xuống, "Bình thường ngươi ở nơi này một mình sao?"

Giang Thành bưng đĩa lên, cho đồ ăn còn lại vào bát của mình ăn một hơi, sau đó lấy khăn giấy ra lau miệng, gật đầu nói: "Đa số thời điểm thì đúng là vậy, ngoài ra cũng không có kế hoạch tiếp nhận thêm người khác."

Bàng Tử vẻ mặt chua xót nói: "Bác sĩ, xin đừng như vậy, ta mặc dù không có đầu óc như người hay đẹp trai như ngươi, nhưng ta đã làm qua rất nhiều việc, nhất định có thể giúp đỡ được ngươi."

Giang Thành nhìn cái bát trống rỗng trên bàn, tựa hồ thật sự nghĩ tới gì đó, nhưng không có lập tức trả lời.

Bàng Tử cảm thấy có biện pháp, liền hưng phấn lên, kích động nói: "Bác sĩ, ngài không cần lập tức ra quyết định a, ngài nên suy nghĩ kỹ đi, ta thật sự rất có ích đó!"

“Chuyện này để ngày mai nói đi.” Giang Thành duỗi cái cổ có chút cứng ngắc, “Ta mệt mỏi, trước đi ngủ đi.”

Bàng Tử nhanh chóng thu dọn bát đũa mang vào bếp, vừa lúc đó có tiếng nước rửa bát vang lên: "Bác sĩ đi ngủ trước đi, ta đi rửa bát xong đến ngủ trên sô pha đối phó qua một đêm là được rồi."

Nhưng khi Bàng Tử rửa chén xong, vung vẩy nước trên tay đi ra khỏi phòng bếp liền nhìn thấy Giang Thành vẫn ngồi ở trên ghế sô pha đối diện cái bàn, tựa hồ không nhúc nhích.

“Bác sĩ.” Bàng Tử nghi ngờ hỏi, “Còn có việc gì sao?”

Giang Thành nhìn Bàng Tử từ trên xuống dưới dò xét vài lần, nhíu nhíu mày nói: "Ngươi cũng lên lầu ngủ đi, ngủ một mình ta sợ tối."

Bàng Tử dường như nghĩ đến điều gì đó không hay cho lắm, đột nhiên che mông lại hoảng sợ nói: " Bác sĩ, ta không phải là một người tùy tiện như anh nghĩ đâu!"

"Không phải?"

Bàng Tử suy nghĩ một chút, kiên định nói: "Không phải!"

"Vậy thì tốt." Giang Thành tự nhiên đứng lên, không có bất kỳ bộ dáng ép buộc người khác nào. Đầu tiên là đi về phía cầu thang, sau đó men theo cầu thang đi lên lầu, khi bóng người sắp biến mất, hắn mới dừng lại, nghiêng đầu nhìn Bàng Tử nói: “Ngươi buổi tối nên cẩn thận một chút.” Hắn chỉ vào bức tường đối diện, “Cánh cửa trong giấc mơ của ta xuất hiện ở đó, còn có, ta không giống ngươi, ta không có tự mình bước vào cánh cửa đó mà là bị một bàn tay ma quái khổng lồ thò ra nắm lấy lôi vào."

Nói xong, Giang Thành không quay đầu lại đi thẳng lên lầu.

Sau khi Giang Thành rời đi, Bàng Tử ngồi một mình trên sô pha, nhìn chằm chằm vào tường, bồn chồn không yên.

Giang Thành có nói thật hay không hắn cũng không biết, y là người không thích chơi bài theo lẽ thường. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, y là người đáng tin cậy, ít nhất hắn cũng đưa mình còn sống thoát khỏi Mộng Giới.

Bàng Tử chỉ cần vừa nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy cánh cửa sắt Giang Thành nhắc tới lại xuất hiện, sau đó từ bên trong duỗi ra một cái tay quỷ giương nanh múa vuốt.

Bàng Tử mặt mày tái mét ở dưới lầu chưa đầy năm phút liền chạy lên lầu, vừa lên lầu thì đυ.ng phải Giang Thành đang dựa vào tay vịn cạnh cầu thang, xem ra là đang đợi hắn.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Giang Thành nói: "Ngươi ngủ phòng khách đi, ta ngủ ở bên trong."

Bàng Tử nhìn theo hướng tầm mắt của Giang Thành, có một cánh cửa ngăn cách phòng khách nhỏ, nhất định là phòng ngủ.

“Bác sĩ.” Bàng Tử ngôn từ chính khí nói: “Nếu như anh sợ bóng tối, ta có thể cân nhắc chen lấn với anh một chút.”

Giang Thành nằm trên đệm cũng không buồn ngủ lắm, hắn híp mắt nhìn trần nhà trống rỗng, cảnh tượng trong ác mộng cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Bàng Tử ở ngoài cửa phòng khách, hắn đã đề nghị Giang Thành không cần đóng cửa, để 2 người có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Nhưng Giang Thành cảm thấy mình không cần giúp đỡ nên lịch sự từ chối, không chỉ đóng cửa như thường lệ còn khóa cửa lại.

Hắn lo lắng về việc để một người lạ ở tầng dưới như vậy, nên quyết định để cho Bàng Tử ở trên lầu.

Kết hợp với kinh nghiệm vừa mới có được, Giang Thành tự nhiên nghĩ đến Hồ Yến đã bị mất tích và em gái của Hồ Yến cũng đã bị mất tích trước Hồ Yến.

Sự biến mất của họ cũng có thể liên quan đến cái gọi là Mộng Giới này.

Theo Phạm Lực, những người chết trong ác mộng sẽ mất tích trong thế giới thực.

Không một dấu hiệu báo trước nào mà sẽ bị biến mất một cách quỷ dị.

Mà thông báo về người mất tích của Hồ Yến đã ghi rõ ràng rằng Hồ Yến đã biến mất vào lúc nửa đêm, vào lúc mất tích vẫn đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng nhạt.

Người chồng ngủ chung giường mà không hề hay biết gì cả.

Hồi Thúc đã chết trong Mộng Giới nhiệm vụ đã từng hỏi làm thế nào để thoát khỏi cơn ác mộng hoàn toàn, câu trả lời của Phạm Lực cho điều này là bảo hắn bớt hỏi những câu hỏi ngu ngốc như thế này.

Ác mộng chỉ có 0 lần cùng vô số lần xuất hiện, chỉ cần khi cánh cửa sắt kia xuất hiện trong giấc mộng của ngươi thì ngươi liền không có khả năng thoát ra cho đến khi ngươi chết.

Theo quan điểm của Giang Thành, phải có cách để thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng những người như Phạm Lực hoặc Hồi Thúc lại không biết điều đó, hoặc họ biết điều đó nhưng không muốn chia sẻ với người khác.

Nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, Giang Thành cũng không cố ý kiềm chế nó, nước chảy bèo trôi nhắm mắt lại ngủ.

Thể lực tiêu hao trong ác mộng sẽ trở lại thân thể này khi ác mộng kết thúc, nhưng tinh lực tiêu hao lại không thể hồi phục, Giang Thành lúc này lập tức chìm vào giấc ngủ say.

Nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe thấy tiếng leng keng, hình như phòng sát vách đang được sửa sang, hoặc đang đóng đinh ở đâu đó gần đó, sàn nhà khẽ rung lên.

Hắn trở mình, cuộn người lại, trùm chăn lên đầu và lại ngủ thϊếp đi. Điều cuối cùng làm hắn phải mở mắt là tiếng gõ cửa.

“Bác sĩ.” Bàng Tử từ ngoài cửa phòng ngủ lớn tiếng truyền đến, “Anh dậy rồi sao?”

Giang Thành sau khi đứng dậy, liền thu dọn một phen, mở cửa đi ra ngoài.

Phòng khách ngoài phòng ngủ trống không, cũng không có bóng dáng Bàng Tử, hắn dọc theo cầu thang đi xuống lầu.

Điện thoại hiển thị đã là 11 giờ sáng, Giang Thành không ngờ mình lại ngủ một giấc đến trưa, giờ phút này đầu của hắn vẫn còn chìm vào hôn mê.