Chương 40: Máy Ảnh

…….

“Bác sĩ,” Bàng Tử gãi gãi gương mặt to đầy thịt, biểu tình không khỏi có chút xấu hổ, “Ý của ngươi là cô gái mặc áo ngủ và Trần Hiểu Manh có cùng một mục đích?” Bàng Tử cảm thấy mình đã có thể theo kịp suy nghĩ của Giang Thành rồi.

Giang Thành lườn hắn một cái.

Xác thực.

Nếu ngươi nghĩ về nó một cách thật cẩn thận, hành vi của cả hai thực sự có những điểm tương đồng, cả hai đều lợi dụng các quy tắc bên trong nhiệm vụ để xuống tay với đồng đội của mình.

Trong nhiệm vụ lần trước, Trần Hiểu Manh đã tạo ra một cái bẫy để dẫn dụ Phạm Lực đi vào con đường chết.

Nếu không nhờ sự thông minh của Giang Thành, chính mình và hắn cũng đã đi theo vết xe đổ của Phạm Lực rồi.

Bây giờ nghĩ lại, cái chết của Noãn Tỷ cũng có thể có mối quan hệ không thể giải thích được với người phụ nữ này.

Long Nữ đã lập mưu sát hại Thanh Nhi ở cùng phòng ký túc xá.

Chỉ vừa tham gia nhiệm vụ trong vòng hai lần thôi mà bọn họ đã gặp phải hành vi sát hại đồng đội gần như giống hệt nhau, điều này khiến họ không thể sử dụng từ trùng hợp để giải thích cho những sự việc này.

Hành vi của Long Nữ giống hệt Trần Hiểu Manh.

Nhất định phải có một mục đích gì đó cho việc này.

Nhớ tới thi thể Thanh Nhi đã bị lục soát qua, phản ứng đầu tiên của Giang Thành là bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó.

Bàng Tử cũng nhận ra được điều này.

Để họ có thể sẵn sàng chấp nhận rủi ro lớn như vậy cho thấy điều này rất quan trọng và rất có thể nó có liên quan đến hoàn cảnh khó khăn mà họ đang gặp phải ở trước mắt.

"Có thể là thứ gì đó có thể giúp chúng ta thoát khỏi ác mộng sao?" Bàng Tử thận trọng từng li từng tí hỏi: "Khi bắt đầu nhiệm vụ, vật phẩm này sẽ ngẫu nhiên đưa cho một người trong số chúng ta, ai lấy được vật phẩm này sẽ sống sót, lúc cuối cùng có thể toàn mạng rời đi."

"Tựa như cách chơi trong các trò chơi hay được thiết kế như vậy.”

Giang Thành suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Có khả năng, nhưng không chính xác, nói là lấy được vật phẩm này sẽ gia tăng cơ hội sống sót của chúng ta thì đúng hơn một chút.”

Cho đến bây giờ cũng không có cách nào để xác minh phỏng đoán, vì vậy hai người họ cũng không có tiếp tục đào sâu vào.

Bọn họ tiếp tục hướng về phía phòng thiết bị đi đến.

Có Giang Thành dẫn đường, bọn họ rất nhanh đã tìm được phòng thiết bị.

Nó nằm ở đầu bên kia của ngôi trường, vị trí tương đối hẻo lánh.

Trên một ngôi nhà gỗ thấp có tấm biển ghi là Trung tâm quản lý thiết bị.

Cánh cổng được thiết kế theo kiểu đẩy cũ kỹ từ mấy chục năm trước, nửa trên cánh cổng được trang trí bằng những nan sắt được xếp thành hàng dọc dạng hàng rào, bên trên loang lổ vết rỉ sét.

Những tấm tôn bọc ở khoảng trống nửa dưới cánh cổng cũng vậy, các tấm sắt đã bị cuộn lại ở các góc của cánh cửa.

Nhưng rất may là nó không có bị rỉ sét như những thanh hàng rào bên trên.

Vì nó đã được tráng một lớp kẽm kim loại mỏng bên trên để chống gỉ sét.

Thời gian tựa hồ đối với nơi này đặc biệt mê luyến, dấu vết năm tháng lưu lại đâu đâu cũng có thể nhìn thấy được, Bàng Tử chớp chớp mắt nói: Khi hắn còn rất nhỏ, nhà bà ngoại của hắn ở huyện thành trông cũng có dáng vẻ như thế này.

Giang Thành nhìn quanh một lượt rồi cùng Bàng Tử đi tới, không nói lời nào.

Vừa định bước vào cửa cổng thì trong nháy mắt cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong.

Một khuôn mặt phụ nữ xuất hiện trước mặt họ.

"Vào đi.”

Trong khi nói, người phụ nữ xoay người lại và lùi trở về, đưa lưng về phía hai người họ, giống như là cô ấy đang định dẫn đường.

Người phụ nữ đó là Dư Văn ở phòng 406.

Giọng của cô ấy có kết cấu hơi khàn, nhưng nó không có mang lại cảm giác thô.

Bàng Tử bỗng thấy trong lòng bỗng tuôn trào một loại cảm giác quái dị.

Hắn thực sự cảm thấy rằng người phụ nữ này ở trong khung cảnh hiện tại lại có một sự tương xứng không thể giải thích được.

Phảng phất giống như lúc hắn còn ở nhà bà nội nhiều năm về trước, bầu trời buổi chiều tĩnh lặng, những hạt cát ướŧ áŧ nằm bên trong chiếc chậu hoa có màu đỏ đất nung.

Giang Thành đi bên cạnh liếc xéo hắn một cái, không nói chuyện.

Không gian bên trong phòng thiết bị rộng hơn Giang Thành tưởng tượng, bọn họ phải đi qua một khoảnh sân trải đầy cát mịn.

Ở một góc sân, ngẫu nhiên sẽ thấy được những bộ bàn ghế học sinh được chất đống, nhưng có vẻ như những bộ bàn ghế này không còn tiếp tục sữa chữa được nữa nên đã bị vứt bỏ ở đây.

Bên cạnh bức tường là một tấm bảng thủy tinh màu đen bị bể một góc, chữ in trên đó đã bị nhòe đi một mảng lớn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai chữ đầu và chữ cuối.

Một từ "không".

Và một từ "đến".

“Bác sĩ.” Bàng Tử nhẹ nhàng gọi Giang Thành một tiếng, đưa hắn ra khỏi trạng thái tập trung suy nghĩ.

Giang Thành nhìn đi chỗ khác và nhận ra rằng căn phòng trong sân là điểm đến của họ.

Dư Văn, Chu Thái Phúc và Tân Tử ở cùng phòng đều đã ở đây.

Long Nữ mà Bàng Tử đang nghĩ đến cũng đứng trốn phía sau lưng mọi người, vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi, hai tay kéo gấu áo ngủ, ánh mắt lộ vẻ đùa bỡn.

Nhưng không nhìn thấy Bạch Tử và Mão Tử.

“Các ngươi đem theo bao nhiêu người tới đây cũng đều vô dụng.” Một thanh âm nam nhân vang lên, già nua nhưng tràn đầy khí thế, hiển nhiên không phải của đồng đội trong nhiệm vụ lần này.

"Những gì nên nói ta đều đã nói rồi, trang bị của các ngươi khi được giao tới đây là đã như vậy sẵn rồi, không có liên quan gì đến ta."

Ánh sáng ở đây khá kém nên lúc đầu hai người không thể nhìn thấy trong bóng tối còn có người.

Giang Thành đột nhiên híp mắt lại.

Đó là một người đàn ông lớn tuổi, khoảng trên dưới 65 tuổi, nước da nhợt nhạt dị thường như thể đã lâu không được nhìn thấy ánh mặt trời.

Dáng người hắn khom khom một cách mất tự nhiên, nhưng ánh mắt của ông ta lại tạo cho người ta một loại ảo giác không thể coi nhẹ.

Ông lão bước một bước về phía Giang Thành.

Lúc này mọi người mới biết hình như ông lão có tật ở chân, đi lại khó khăn, tay trái vẫn luôn cầm một cây gậy được đẽo từ gỗ.

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Giang Thành quay đầu nhìn về phía Dư Văn.

"Khi chúng tôi nói là đến đây để lấy thiết bị, thì kết quả ngoài lại ý muốn phát hiện thấy máy ảnh xuất hiện chút vấn đề." Dư Văn nói ngắn gọn.

Trừ nàng ra, sắc mặt của những người khác đều không tốt lắm, đặc biệt là Chu Thái Phúc đứng ở phía sau đang nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ muốn đánh lão nhân một trận cho hả giận.

Sau khi Bàng Tử nghe nói thiết bị có vấn đề, liền chủ động đi tới, "Có vấn đề gì?"

Dư Văn ra hiệu cho Tân Tử mang máy ảnh đến.

Sau khi bật máy ảnh, Tân Tử chỉ vào ống kính nói: "Có hơi nước bên trong".

Bàng Tử chớp chớp mắt, "Cái này rất nghiêm trọng sao?"

“Ừ.” Tân Tử thở dài, từ vẻ mặt của hắn liền biết chuyện này không đơn giản, “Sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu quả quay chụp, nếu chỉ là một chút xíu thôi thì cũng còn tốt, nhưng bây giờ tôi đã có thể xuyên qua thấu kính nhìn thấy những giọt nước nhỏ bé ngưng tụ bên trong. Bình thường nếu ngươi ở trong trường hợp này thì chỉ có thể cân nhắc đi mua một thấu kính mới.”

"Không có thấu kính dự phòng sao?"

"Có, nhưng còn không tốt bằng cái này." Tân Tử thì thầm, "Đây là thứ tốt nhất mà chúng tôi đã sàng lọc rồi chọn ra được.”

Hỏng bét.

Bọn họ đến để quay chụp lễ kỷ niệm, nhưng bây giờ máy ảnh lại xảy ra vấn đề.

Lúc này, Tân Tử cắn môi, ghé sát vào nhỏ giọng nói: "E rằng không phải ngoài ý muốn, là có người cố ý đυ.ng chạm tay chân." Hắn lấy ra chiếc túi dùng để cất giữ máy ảnh, mở ra rồi nói với hai người bọn họ, "Có một gói hạt hút ẩm được đặt ở bên trong chiếc túi đựng máy ảnh này, chiếc túi đựng này cũng có khả năng chống ẩm nhất định, vì vậy không thể nào chuyện như thế này có thể xảy ra trong một buổi tối được.”

Nói xong, hắn nhìn về phía lão nhân, trong mắt lộ ra ý tứ không cần nói cũng biết.

Nhưng ông lão trông vẫn như vậy, chống gậy, hai mắt mờ mịt, như bị một tầng sương mù bao phủ.

“Hai người ở phòng 405 đâu rồi?” Giang Thành quay đầu nhìn Dư Văn, “Sao không nhìn thấy hai người bọn họ?”

“Không biết.” Dư Văn so với ba người còn lại nhìn có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, “Lúc ta tới đây cũng không có nhìn thấy bọn họ, có lẽ là đi qua nơi khác tìm manh mối.”

Không biết là cố ý hay vô tình mà Dư Văn cắn khá sâu chữ “manh mối”.

Cũng lưu lại cho Giang Thành hình ảnh một bên mặt như có mang theo thâm ý ở bên trong.